Siêu ưu đãi đầu năm chỉ có trên KiddiHub

Giảm 100% học phí tháng đầu
0 giờ : 0 phút : 0 giây
Tìm kiếm bài viết

70+ truyện ngắn 20/11 hay, cảm động và ý nghĩa nhất tặng thầy cô 2025

Đăng vào 26/10/2025 - 15:47:53

2

Mục lục

Xem thêm

70+ truyện ngắn 20/11 hay, cảm động và ý nghĩa nhất tặng thầy cô 2025

Những truyện ngắn 20/11 về thầy cô luôn khơi dậy trong lòng chúng ta bao cảm xúc thân thương về mái trường và người đưa đò thầm lặng. Mỗi câu chuyện là một lát cắt đẹp đẽ của ký ức, nơi tình thầy trò được khắc họa chân thành và sâu sắc. Nhân dịp Ngày Nhà giáo Việt Nam, hãy cùng KiddiHub đọc lại những truyện ngắn 20/11 hay nhất năm 2025 để gửi gắm lòng biết ơn đến những người đã chắp cánh ước mơ cho bao thế hệ học trò.

70+ truyện ngắn 20/11 hay, cảm động và ý nghĩa nhất tặng thầy cô 2025
70+ truyện ngắn 20/11 hay, cảm động và ý nghĩa nhất tặng thầy cô 2025

Truyện ngắn 20/11 về thầy cô hay nhất 2025

Giữa nhịp sống vội vã, những câu chuyện về thầy cô vẫn luôn khiến ta lặng lòng. Truyện ngắn 20/11 dưới đây là lời tri ân giản dị nhưng sâu sắc, gợi nhớ hình ảnh người thầy lặng lẽ gieo hạt tri thức và tình yêu thương trong mỗi bước trưởng thành của chúng ta.

Truyện ngắn 20/11 về thầy cô hay nhất 2025
Truyện ngắn 20/11 về thầy cô hay nhất 2025

Người thầy bên triền đê gió lộng

Mười tuổi, lần đầu tôi được học tiếng Anh – không phải ở trường, mà ở căn nhà nhỏ của một người thầy trong làng bên. Mỗi buổi chiều, bốn đứa học trò chúng tôi lại đạp xe hơn ba cây số, lách qua con đường đất quanh co, chỉ để đến lớp học đặc biệt ấy. Lớp học mà học phí mỗi buổi là 500 đồng – số tiền nhỏ đến mức chẳng đứa nào biết đó là đắt hay rẻ, chỉ biết rằng mình đang được học điều gì đó thật mới mẻ.

Ngôi nhà của thầy nằm nép bên bờ đê, nhỏ đến mức chỉ có một gian thấp. Bàn, giường, cả chiếc phản ngồi học đều làm từ xi măng lạnh buốt. Tấm bảng đen thầy treo trên tường đã sờn, phấn viết cứ mờ dần theo từng chữ “hello”, “goodbye” mà thầy kiên nhẫn đọc chậm rãi để chúng tôi bắt chước khẩu hình. Thầy nghiêng mặt, nheo mắt, mở miệng thật tròn – và bọn tôi răm rắp làm theo, vừa vụng về vừa thích thú.

Thầy kể rằng thầy từng học ở nước Nga xa xôi – nơi có mùa tuyết trắng và một người con gái thầy đã từng yêu. Mỗi khi kể, giọng thầy chùng xuống, đôi mắt hướng về phía chân trời mịt sương như tìm lại quá khứ. Người làng bảo thầy hơi lập dị, nhưng với chúng tôi, thầy là người hiền nhất, ấm áp nhất. Tôi vẫn nhớ nụ cười lạ của thầy – ấm khi đối diện, mà lại phảng phất buồn khi thầy quay đi.

Người thầy bên triền đê gió lộng
Người thầy bên triền đê gió lộng

Ngoài giờ dạy, thầy sống như một nông dân thực thụ. Thầy trồng lúa, đặt rớ bắt tép dọc triền đê để kiếm thêm. Trong bể xi măng nhỏ, thầy nuôi những con tôm lớn dần lên theo từng ngày. Chúng tôi nghịch ngợm, thường tạt nước làm tôm nhảy loạn xạ, còn thầy thì vừa mắng vừa cười – cái mắng nhẹ tênh như là một cách thầy thể hiện tình thương.

Thầy bảo: “Có các con đến học, thầy thấy vui lắm.” Có lẽ chúng tôi đã lấp đầy những khoảng trống cô đơn trong cuộc sống của người đàn ông gầy gò ấy. Thầy tận tâm dạy từng từ, từng phát âm, ánh mắt luôn ánh lên niềm tự hào khi chúng tôi đọc đúng.

Rồi thời gian trôi, chúng tôi lớn, rời xa làng, còn thầy vẫn ở lại với những rớ tép và con chữ. Mỗi lần về, tôi vẫn thấy dáng thầy lom khom bên bờ nước, đôi vai gầy run lên trong gió. Nhưng rồi một ngày, triền đê trống vắng. Không còn thấy thầy, không còn tiếng gọi quen.

Giờ đây, trong ký ức của tôi, thầy vẫn ngồi nơi căn nhà xi măng năm ấy, đôi tay cầm viên phấn trắng, nụ cười ẩn sau những nếp nhăn. Tôi luôn mong, ở đâu đó – có thể là một miền đất xa, nơi có những mùa tuyết rơi và người con gái thầy từng yêu – thầy đã tìm được bình yên cho riêng mình.

Xin lỗi thầy

Cuối thu, trời bắt đầu se lạnh. Những chiếc lá vàng yếu ớt buông mình theo gió, rơi lả tả trên con đường ngập nắng. Bầu trời cao thẳm, trong veo, thỉnh thoảng điểm vài dải mây trắng mỏng manh như khói. Không gian tĩnh lặng đến lạ, và trong cái tĩnh lặng ấy, tôi lại nghe rõ từng nhịp thở cô đơn của lòng mình.

Người ta vẫn nói mưa buồn, nhưng với tôi, khoảnh khắc này còn buồn hơn thế. Mỗi khi gió thu chạm vai, ký ức về những ngày đến trường lại ùa về, rõ đến từng nét. Trong muôn vàn chuyện cũ, có một điều mà tôi chưa bao giờ quên – lần đầu tiên tôi khiến người mà tôi kính trọng nhất phải thất vọng.

Hồi đó, tôi chỉ mới học lớp 5. Toán là niềm tự hào lớn nhất của tôi. Kì kiểm tra nào tôi cũng đạt điểm mười tròn trĩnh, thầy dạy toán luôn dành cho tôi sự yêu quý đặc biệt. Tôi yêu toán, hay có lẽ, tôi yêu chính cảm giác được thầy mỉm cười khen “Giỏi lắm!”.

Thế nhưng, càng ngày tôi càng thấy mệt. Ngoài bài tập ở lớp, bố mẹ còn bắt tôi học thêm, làm đủ thứ bài nâng cao. Tối nào bàn học của tôi cũng ngập giấy bút, đầu óc thì quay cuồng. Một đêm chủ nhật, khi lũ bạn đang vui chơi, tôi vẫn cặm cụi với đống bài tập chất chồng. Càng viết, tôi càng thấy mình như một cỗ máy. Mỏi mệt, tôi thả bút, ngả người ra ghế, nhìn lên đồng hồ. Đã khuya lắm rồi…

Một ý nghĩ chợt lóe lên: “Không làm cũng được mà! Biết đâu mai thầy chẳng kiểm tra!”. Rồi lại có giọng khác vang lên trong đầu: “Nhỡ thầy gọi tên thì sao?”. Hai luồng suy nghĩ giằng co, khiến tôi như muốn nổ tung. Cuối cùng, tôi buông xuôi: “Thôi, để mai tính!”. Tôi gấp vở, chui vào chăn và chìm vào giấc ngủ đầy lo lắng.

Sáng hôm sau, tôi đến lớp trong trạng thái hoang mang tột độ. Mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay. Khi thầy bắt đầu dò danh sách kiểm tra, tim tôi đập loạn nhịp. Rồi thầy dừng lại ở tên tôi, ngẩng lên, nở một nụ cười hiền: 
– Em lên làm bài đi.

Chỉ bốn từ thôi, mà tôi như chết lặng. Tôi đứng dậy, đôi chân run rẩy. Trong tiếng nấc, tôi thú nhận hết. Tôi cúi đầu, để mái tóc rũ xuống che đi đôi mắt đang cay xè. Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống trang vở, rồi giọt thứ hai, thứ ba…

Thầy lặng lẽ bước đến, nhẹ nhàng nhấc quyển vở lên. Gương mặt thầy không giận dữ, chỉ có một nỗi buồn sâu thẳm. Không một lời trách mắng, thầy quay lại bàn, cầm bút chì và ghi vào sổ điểm. Tôi biết, đó là con “0” đầu tiên trong đời mình.

Tiếng chuông tan học vang lên, lớp học chỉ còn mình tôi ngồi lại. Tôi cắn môi, vừa khóc vừa làm nốt những bài tập bỏ dở. Tôi ước gì mình có thể quay lại đêm qua, ước gì tôi đã cố thêm chút nữa, để thầy không buồn vì tôi như vậy.

Bất chợt, có một bàn tay đặt lên vai tôi – ấm áp, chai sạn. Tôi ngẩng lên, thấy thầy đang nhìn tôi bằng ánh mắt hiền từ. 
– Thế em đã làm xong bài tập chưa? – thầy hỏi. 
Tôi gật đầu, chẳng nói nên lời. Thầy khẽ cười, một nụ cười đủ để làm tan đi hết nỗi nặng trĩu trong tim tôi.

Rồi thầy mở sổ điểm, cẩn thận lấy bút bi đỏ và viết lại con số mười ngay cạnh tên tôi. Tôi sững sờ. Thầy không chỉ tha thứ, mà còn tin tưởng tôi thêm một lần nữa.

Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn nhớ như in buổi sáng hôm ấy – bàn tay thầy, nụ cười hiền và con mười được viết bằng bút đỏ. Tôi đã học được một bài học mà chẳng sách vở nào dạy được: Đừng bao giờ làm tổn thương niềm tin của người khác. Bởi đôi khi, niềm tin ấy chính là món quà lớn nhất mà ta từng nhận được.

Bài học làm người từ cô giáo dạy Sử

Đã ba năm kể từ ngày rời mái trường, hôm nay tôi mới có dịp quay lại. Sân trường vẫn yên bình dưới những tán bàng xanh rợp, những hàng ghế đá vẫn nằm đó, lặng lẽ chứng kiến bao thế hệ học trò đến rồi đi. Tiếng trống trường vang lên giòn giã, lũ trẻ ùa ra sân, tiếng cười rộn ràng gợi lại cả một miền ký ức trong tôi.

Giữa dòng ký ức ấy, tôi lại bắt gặp dáng hình quen thuộc của cô – người đã gieo vào tôi niềm say mê với lịch sử. Cô vẫn dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đã pha sương, đôi mắt hiền hậu nhưng ánh lên sự nghiêm khắc và tận tụy. Trên bục giảng, giọng cô vẫn trầm ấm, kể lại những chiến công oanh liệt của cha ông, những dấu mốc hào hùng của dân tộc. Cô không chỉ dạy chúng tôi nhớ tên trận đánh hay vị vua, mà dạy cả cách hiểu sâu gốc rễ – để mỗi trang sử không còn khô khan, mà là câu chuyện sống động của lòng yêu nước.

Tôi nhớ những ngày mưa bão, cô vẫn đạp chiếc xe Thống Nhất cũ kỹ vượt qua cả chục cây số đến lớp. Có hôm nước ngập nửa bánh xe, áo mưa tạt ướt vai, nhưng cô vẫn đến – sợ học trò phải chờ. Cô thường kể về quê nhà Bình Lục – miền đất chiêm trũng nghèo nhưng đầy nghị lực, nơi người ta “cưỡi trâu đi họp huyện”. Mỗi câu chuyện của cô là một bài học về ý chí và lòng kiên cường.

Giờ đây, khi trường đã khang trang, cô vẫn ngày ngày đến lớp với tinh thần như thuở đầu. Là giáo viên dạy Sử, cô luôn nhắc: “Muốn yêu đất nước thì phải hiểu được lịch sử của dân tộc mình”. Câu nói ấy đã in sâu trong tâm trí bao thế hệ học trò. Cô nghiêm khắc nhưng cũng vô cùng bao dung, luôn động viên chúng tôi phải nỗ lực, phải biết phấn đấu để trở thành người tử tế trước khi giỏi giang.

Bài học làm người từ cô giáo dạy Sử
Bài học làm người từ cô giáo dạy Sử

Hơn 27 năm trôi qua, bao lớp học trò đã rời mái trường, nhưng hình bóng cô vẫn vẹn nguyên như thuở nào. Cô dạy chúng tôi cách ghi nhớ sự kiện lịch sử bằng lý giải và liên hệ, không học vẹt, không máy móc. Cô nói: “Khi hiểu được vì sao một sự kiện xảy ra, các em mới thực sự nhớ và thấu nó”. Lời dạy ấy đã theo tôi suốt hành trình trưởng thành.

Ngày ấy, tôi là học sinh chuyên Văn, nhưng lại say mê từng bài giảng của cô. Sự tận tâm, kiên nhẫn và cách truyền cảm hứng của cô khiến môn Lịch sử trở thành một phần yêu thích của tôi. Không chỉ là kiến thức, cô còn dạy về cuộc đời – rằng con người phải biết đứng vững trước khó khăn, rằng “cuộc sống cũng như một trận chiến, ai kiên cường sẽ không bao giờ gục ngã”.

Gần 40 năm gắn bó với bục giảng, cô vẫn miệt mài như người lái đò đưa bao thế hệ qua sông tri thức. Dù không còn đạp xe dưới mưa hay giảng trong căn lớp dột nát, tiếng cô vẫn ngân vang, dịu dàng mà kiên định. Cô không chỉ truyền tri thức, mà còn trao cho chúng tôi hành trang làm người – lòng nhân hậu, sự tự tin và khát vọng vươn lên.

Có lần, đồng nghiệp hỏi sao cô tận tụy đến thế, cô chỉ cười: “Cái nghề này nó ngấm vào máu rồi, xa học trò là nhớ, là thấy thiếu”. Câu nói ấy giản dị nhưng chứa cả tấm lòng của người giáo viên chân chính.

Nhờ cô, tôi học được cách nhìn đời bằng con mắt biết ơn và trân trọng. Mỗi khi đọc lại những trang sử, tôi không chỉ thấy những con số hay niên đại, mà thấy cả hơi thở, tâm huyết và tình yêu nghề mà cô đã truyền vào đó. Với tôi, cô không chỉ là người dạy Sử – cô là người dạy làm người. Và bài học ấy… sẽ theo tôi suốt cả cuộc đời.

Đứa học trò “không thể dạy nổi”

Tôi từng là một đứa học sinh khiến ai dạy cũng lắc đầu ngao ngán. Hết cô này đến thầy khác đều bảo với ba mẹ tôi: “Thằng này chịu, không dạy được đâu”. Cứ mỗi tháng, tôi lại bị một lớp cho “ra rìa”. Mẹ chỉ biết khóc, còn ba thì thở dài, nhìn tôi như nhìn một điều không thể cứu vãn.

Ngày tôi chuyển đến trường mới, thầy hiệu trưởng vừa liếc qua học bạ đã định từ chối. Nhưng vì nể ngoại tôi từng làm giám đốc ty giáo dục, thầy miễn cưỡng nhận, rồi nói: “Được, tôi sẽ xếp em vào lớp thầy Tiến.”

Lớp của thầy Tiến – nghe đâu là “nơi tập trung những phần tử cá biệt” của trường. Ngày đầu tiên đến lớp, ba tôi đích thân dắt tôi đến, trao tận tay cho thầy. Tôi liếc nhìn “đối thủ” mới của mình – một người đàn ông gầy gò, kính dày cộp, ánh mắt sâu và sắc. Thầy nhìn tôi, cười nhẹ: “Con trai à, xem thử thầy có làm gì được cho con không nhé.” Rồi thầy sắp tôi ngồi cạnh một cô bé tóc tém lanh lợi. Nó huých nhẹ vai tôi để chiếm chỗ. Tôi đành nhường – đời tôi chưa từng đánh con gái bao giờ. Lần đầu tiên, tôi thua… 1-0.

Ít lâu sau, thầy hỏi: “Em biết vì sao dây mực vào áo bạn không?” – khi bạn Tú còm đang khóc vì tôi. Tôi ngẩn người. Lần đầu tiên có người không hỏi tại sao em làm thế, mà lại nói thầy biết vì sao. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả: thầy không phạt. Chỉ nói nhỏ nhẹ: “Lần sau nhớ cẩn thận hơn, nghe con.”

Tôi thử làm lại vài lần, vẫn không bị phạt. Chẳng hiểu sao, cái trò vẩy mực vốn làm tôi khoái chí bỗng trở nên… nhàm chán.

Một lần khác, tôi gom hết phấn của bạn ném tung vào lũ con gái nhảy dây. Hôm sau, thầy gọi tôi lên. Tôi tưởng thầy sẽ mắng, nào ngờ thầy mở tủ, đặt vào tay tôi một hộp phấn mới tinh. Không nói gì thêm. Tôi cầm mà thấy mặt nóng bừng. Chưa bao giờ tôi thấy xấu hổ đến vậy. Tôi lắp bắp: “Thầy… lần sau em không làm vậy nữa.” Thầy chỉ cười hiền: “Em ngoan lắm.”

Đó là lần đầu tiên tôi nghe người lớn khen mình ngoan. Tối hôm đó, tôi trằn trọc mãi, tự hứa sẽ thay đổi.

Nhưng ngoan không đồng nghĩa với giỏi. Tôi học dốt văn, chán học khủng khiếp. Mẹ có mắng, ba có đánh, tôi cũng chẳng khá hơn.

Một chiều, thầy đạp chiếc xe cũ kỹ ghé qua nhà tôi. Ba mẹ đi vắng, chỉ có tôi. Nhìn quanh căn nhà trống trải, thầy không nói gì, chỉ bảo hôm sau sẽ quay lại. Sáng hôm sau, thầy đến thật, đứng nói chuyện với ba tôi ngoài sân. Sau đó, thầy bảo cần một người chép lại tài liệu – “phải là chữ trẻ con mới hợp.” Thế là tôi được giao nhiệm vụ “thư ký nhỏ” của thầy.

Nhà thầy đơn sơ, chỉ có giá sách là quý. Tôi đọc và ghi lại từng trang tài liệu. Viết xong, thầy bảo tôi viết cảm nghĩ. Thầy sửa từng chỗ sai, thêm từng ý nhỏ. Thỉnh thoảng, thầy còn nhờ tôi làm vài phép tính giúp. Tôi sợ bị chê nên về nhà tập tính suốt. Không ngờ, từ những buổi như thế, tôi dần biết suy nghĩ, biết học, biết làm điều gì đó cho chính mình.

Ngày tôi nhận giấy khen đầu tiên, mẹ khóc – khóc còn nhiều hơn cả lần tôi bị đuổi học. Còn ba thì chỉ cười, nụ cười nhẹ mà ấm lạ.

Mùa hè đến, tôi vẫn đều đặn chép sách cho thầy. Ngày khai trường năm sau, tôi tìm mãi chẳng thấy thầy đâu. Linh cảm điều gì đó, tôi chạy thẳng đến nhà thầy. Căn nhà trống trơn. Bác hàng xóm gọi tôi lại, trao phong thư: “Thầy Tiến gửi cho cậu. Thầy nói sẽ chuyển vào Nam sống với con trai.”

Trong thư, chỉ có một dòng: “Thầy mong em học thật tốt. Em luôn là học trò ngoan của thầy.”

Mười năm sau, tôi mới hiểu hết ý nghĩa của những lời ấy. Thầy không dạy tôi bằng roi vọt hay bài giảng, mà bằng sự tin tưởng và tình yêu thương. Thầy khiến một đứa “không thể dạy nổi” như tôi biết muốn làm người tốt, phải bắt đầu từ việc được yêu thương thật lòng.

Cảm ơn thầy – người đã dạy tôi bài học lớn nhất cuộc đời.

Bông hoa nhỏ trao cô

Sáng 20/11, bé Mai thức dậy sớm hơn thường lệ. Hôm nay là Ngày Nhà giáo Việt Nam – ngày mà cô luôn nói: “Mỗi em đều là một bông hoa đặc biệt mà cô trân quý.” Mai muốn tặng cô một bó hoa thật đẹp, nhưng mẹ bảo nhà không có tiền mua. Mai buồn bã nhìn quanh sân vườn, rồi mắt em chợt dừng lại ở mấy bông hoa mười giờ hồng hồng rung rinh dưới nắng sớm. Bé khẽ hái ba bông, rửa sạch, rồi gói lại bằng mảnh giấy học cũ.

Đến lớp, bạn nào cũng khoe hoa to, quà đẹp. Mai e dè giấu bó hoa nhỏ sau lưng, sợ bị chê. Khi cô bước vào, cả lớp đồng thanh: “Chúc cô 20/11 vui vẻ!” Bé rụt rè tiến lên, giơ bó hoa ra: “Con tặng cô, hoa nhà con hái đó ạ.” Cô cười hiền, cúi xuống ôm Mai: “Hoa của con là đẹp nhất, bởi nó được hái từ tấm lòng.”

Chiều hôm ấy, giữa bàn giáo viên đầy hoa sang trọng, cô đặt bó hoa mười giờ nhỏ xinh của Mai ở chính giữa. Cánh hoa bé mà hương thơm ngọt ngào, như tình cảm cô trò. Cô mỉm cười, nghĩ: “Dạy học không chỉ để truyền chữ – mà còn để thấy trẻ biết yêu thương.”

Chiếc nơ đỏ yêu thương

Cô Lan – cô giáo chủ nhiệm trẻ trung và dịu dàng – luôn cài một chiếc nơ nhỏ trên tóc. Có hôm nơ xanh, hôm khác nơ trắng, khiến cô lúc nào cũng rạng rỡ.

Bé Hân luôn ngắm nơ trên tóc cô và ấp ủ giấc mơ tặng cô một chiếc nơ do chính mình làm. Tối 19/11, Hân xin mẹ mẩu ruy-băng đỏ, cắt, dán vụng về. Tay lem keo, nơ hơi méo, nhưng Hân vẫn mỉm cười hài lòng. Sáng hôm sau, giấu chiếc nơ sau lưng, Hân bước đến khi cô vừa vào lớp, lí nhí: “Con tặng cô nè, con tự làm đó ạ.”

Cô Lan xúc động, cúi xuống cài nơ lên tóc: “Đẹp lắm, Hân ơi! Cô sẽ đeo cả ngày luôn nhé.” Cả lớp reo hò, Hân đỏ mặt. Từ hôm đó, thỉnh thoảng cô Lan lại cài chiếc nơ đỏ ấy, và mỗi lần nhìn, Hân cảm nhận trọn vẹn sự ấm áp từ nụ cười cô – món quà trả lại từ trái tim cô.

Cô và trò cùng vẽ

Một ngày đầu tháng 11, cô Hồng bảo: “Sắp đến Ngày Nhà giáo Việt Nam rồi, hôm nay mình cùng vẽ bức tranh tặng cô nhé!”

Cả lớp reo vui. Bé Bảo hăng say vẽ, rồi ngẩng lên hỏi: “Cô ơi, con vẽ cô được không?”

Cô cười: “Được chứ, cô rất tò mò không biết trong tranh con, cô sẽ trông thế nào.”

Bảo tập trung, nét bút mềm mại vẽ ra mái tóc dài, đôi mắt hiền và nụ cười rạng rỡ của cô. Khi nộp tranh, cô hỏi: “Sao mắt cô lại to thế này?”

Cô và trò cùng vẽ
Cô và trò cùng vẽ

Bảo đáp: “Vì mắt cô nhìn tụi con hiền lắm, con muốn ai nhìn vào cũng biết cô thương tụi con.”

Cô xúc động, treo bức tranh lên bảng lớp. Mỗi khi mệt hay buồn, cô chỉ cần nhìn vào đó để cảm nhận ánh mắt tin yêu của học trò.

Thiệp giấy hồng

Bé Vy thích tô màu và gấp giấy. Khi cô bảo: “Ai muốn làm thiệp tặng cô thì tự do sáng tạo nhé,” Vy về nhà hí hoáy cắt giấy hồng, vẽ trái tim thật lớn, viết dòng chữ: “Con yêu cô giáo.”

Sáng hôm sau, Vy đưa tấm thiệp cho cô, mắt long lanh. Cô mở ra, đọc từng chữ, ôm Vy: “Cảm ơn con, đây là tấm thiệp đẹp nhất cô từng nhận.”

Chiều đó, giữa bàn đầy đồ trang trí, tấm thiệp giản dị của Vy lại nổi bật nhất. Vy hiểu ra rằng, món quà ý nghĩa là món quà đến từ trái tim.

Cô giáo và chậu hoa nhỏ

Ở góc lớp, có một chậu hoa cúc bé xinh. Cô Hương bảo: “Hoa cũng cần tình yêu, như chúng ta cần nụ cười mỗi ngày.” Mỗi sáng, cô hướng dẫn các bé tưới nước, nhổ cỏ, bắt sâu. Thời gian trôi, chậu hoa lớn lên, lá xanh mướt, chuẩn bị nụ vàng rực.

Ngày 20/11, hoa nở rực rỡ. Bé Quân reo: “Cô ơi, hoa tặng cô nè!” Cô xúc động ôm từng bé: “Cảm ơn con, đây là món quà quý nhất.”

Cô giáo và chậu hoa nhỏ
Cô giáo và chậu hoa nhỏ

Cả lớp đặt chậu hoa lên bàn cô. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, làm cánh hoa lung linh như niềm vui trong lòng cô trò. Từ hôm đó, chậu hoa được gọi là “Hoa yêu thương”, và cô dạy: “Hoa sẽ nở mãi nếu ta biết chăm sóc và yêu thương nhau.”

Tấm bảng cũ

Ngôi trường mới khang trang, sáng sủa, nhưng thầy Tín vẫn kiên quyết giữ lại tấm bảng cũ kỹ. Người ngoài thắc mắc: “Sao thầy không đổi bảng mới, bảng này cũ quá rồi?”

Thầy mỉm cười: “Bảng này lưu giữ dấu tay của bao thế hệ học trò. Cũ, nhưng đầy ắp ký ức.”

Mỗi lần lau bảng, thầy lại nhìn thấy những cái tên nhỏ xíu khắc nơi góc bảng – chữ viết còn vụng, nhưng chứa đựng cả một trời tuổi học trò. Ngày 20/11, học sinh cũ trở về, thấy tấm bảng vẫn ở đó. Một em cười khúc khích: “Thầy ơi, bảng vẫn chưa thay à?”

Thầy đáp: “Cũ không sao, bởi tình thương thầy dành cho trò không bao giờ già cỗi.”

Cả lớp im lặng, chỉ còn tiếng gió lùa qua khung cửa, và mắt ai cũng ươn ướt cảm xúc.

Chiếc khăn tay

Cô Hạnh chuẩn bị rời trường, tin khiến học trò buồn bã. Cả lớp bàn nhau làm một món quà thật đặc biệt. Bé Thu, khéo tay nhất lớp, nảy ra ý tưởng: “Tụi mình thêu một chiếc khăn tay, mỗi người một mũi chỉ gửi cô.”

Ngày hôm sau, cả lớp chuyền tay nhau thêu dòng chữ: “Cô ơi, đừng khóc.” Khi tặng cô, Thu thì thầm: “Con biết cô thương tụi con, đừng buồn nhé.”

Cô Hạnh nhận khăn, nước mắt rơi lặng lẽ. Cô lau nhẹ rồi mỉm cười: “Cô khóc vì hạnh phúc thôi. Tình thương của các con là món quà quý giá nhất trong đời cô giáo.” Chiếc khăn ấy theo cô suốt quãng thời gian còn giảng dạy, nhắc nhở cô về những trái tim nhỏ bé đã gửi gắm yêu thương.

Người thầy trong ký ức

Anh Minh – nay đã thành doanh nhân – trở lại trường cũ dịp 20/11. Cổng trường, hàng phượng, bậc cầu thang… mọi thứ như đưa anh quay về tuổi thơ.

Trong lớp học xưa, thầy giáo năm nào nay tóc bạc, mắt đã mờ. Nhìn Minh, thầy cười hiền: “Vẫn nhận ra con ngay. Ánh mắt ấy không đổi, chỉ khác là giờ con đã trưởng thành.”

Minh nghẹn ngào: “Thầy còn nhớ con làm vỡ bình hoa không?”

Thầy cười: “Nhớ chứ, nhưng thầy không mắng vì biết con đã hối hận.”

Họ ngồi trò chuyện dài, trước khi ra về Minh đặt trên bàn bó hoa nhỏ cùng tấm thiệp: “Con cảm ơn thầy – người dạy con bài học đầu tiên về lòng nhân hậu.”

Lời hứa năm xưa

Ngày ấy, lớp 9A hứa với cô chủ nhiệm: “Khi trưởng thành, chúng em sẽ trở lại thăm cô mỗi dịp 20/11.” Nhiều năm trôi qua, cô đã về hưu, ngôi trường cũng đổi mới. Thế nhưng, đúng dịp 20/11, những học trò xưa – bác sĩ, kỹ sư, cô giáo – vẫn trở về.

Cô xúc động: “Các em vẫn nhớ lời hứa sao?” Một học trò trả lời: “Cô dạy chúng em chữ tín đầu tiên mà.”

Cả lớp quây quần kể chuyện đời, chuyện nghề. Tiếng cười vang vọng giữa căn phòng nhỏ, và cô thấy lòng mình trẻ lại như ngày xưa.

Tấm thiệp gấp vội

Tối 19/11, Nam ngồi học bài, bỗng nhớ mai là ngày 20/11. Không có tiền mua quà, cậu lấy tờ giấy trắng, gấp thành tấm thiệp và viết vội: “Con cảm ơn thầy vì đã tin con.”

Sáng hôm sau, Nam trao thiệp cho thầy. Thầy đọc, mắt rưng rưng. Nhớ lại hôm cậu bị điểm kém, ai cũng trách, chỉ thầy khích lệ: “Thầy tin con sẽ tiến bộ.” Giờ Nam đứng đầu lớp.

Thầy xoa đầu Nam: “Cảm ơn con đã không phụ lòng thầy.” Tấm thiệp giản dị ấy trở thành kỷ vật mà thầy trân trọng suốt đời.

Người mẹ thứ hai

Cô Mai là giáo viên mầm non tận tâm. Trong lớp có bé Hương, mồ côi mẹ, ít nói và rụt rè. Cô Mai chăm sóc từng chút, từ ôm, chải tóc, kể chuyện, đến dỗ ăn. Dần dần, bé Hương cười nhiều hơn mỗi ngày.

Ngày 20/11, bé Hương tặng cô bức tranh vẽ bằng bút chì: cô giáo nắm tay bé. Dưới bức vẽ, dòng chữ nguệch ngoạc: “Con yêu cô. Cô là mẹ thứ hai của con.”

Cô Mai nhìn bức tranh, nước mắt trào ra. Cô hiểu, nghề giáo không chỉ dạy chữ – mà còn nuôi dưỡng tâm hồn trẻ bằng tình yêu như một người mẹ thực thụ.

Cô giáo vùng biển

Trường ven biển, gió cát mặn mòi. Cô Hà dạy lớp 5, mỗi sáng đều đạp xe qua con đường gió thổi mạnh. Ngày 20/11, học trò tặng cô giỏ sò trắng xếp hình trái tim. “Cô ơi, tụi con nhặt cả tuần đó!” – bọn trẻ reo vui.

Cô xúc động, chạm tay lên những vỏ sò mặn mòi: “Các con tặng cô món quà của biển, còn cô tặng lại tri thức – để các con ra khơi không sợ sóng gió.”

Lời cô theo các em mãi, nhiều người sau này trở thành ngư dân giỏi, kỹ sư hàng hải, vẫn nhớ về người gieo tình yêu biển cả và lòng biết ơn.

Cô giáo vùng biển
Cô giáo vùng biển

Bức thư không gửi

Cô Hạnh nhận phong bì không tên trong hộp thư trường. Bên trong là bức thư viết tay:

“Con là học sinh cũ của cô. Ngày xưa con nghịch ngợm, làm cô buồn nhiều. Giờ con làm cha mới hiểu tấm lòng cô. Con xin lỗi và cảm ơn cô.”

Cô đọc, nước mắt rơi. Dù không biết người viết, cô thấy lòng nhẹ nhõm. Với người thầy, lời cảm ơn muộn màng vẫn là món quà ấm áp nhất trong ngày tri ân.

Chiếc ghế trống

Năm trước, lớp 8A mất đi cô giáo chủ nhiệm yêu quý sau một cơn bệnh nặng. Khi lễ 20/11 đến, cả lớp quyết định đặt một chiếc ghế trống trên hàng đầu, trang trí bằng tấm ảnh của cô. Khi tiếng nhạc “Người thầy” vang lên, tất cả học trò đứng lặng, ánh mắt hướng về chiếc ghế. Nhiều em không cầm được nước mắt.

Sau buổi lễ, cả lớp cùng nhau đến thắp hoa trên mộ cô. Một bạn thì thầm: “Cô đã đi xa, nhưng trong trái tim chúng em, cô vẫn luôn ở đây.”

Gió thổi qua tán cây, hoa phượng rơi rụng đầy sân trường, như cô vẫn mỉm cười và dõi theo từng bước đi của những học trò cô từng dạy dỗ.

Chiếc áo len đầu tiên

Ngày 20/11 trời se lạnh, cô Thủy vẫn khoác chiếc áo cũ, đôi tay đỏ ửng vì gió. Nhìn thấy vậy, cả lớp 5A thầm nhủ: “Cô chắc lạnh lắm, chúng mình phải làm gì đó cho cô.”

Cả lớp góp nhặt từng đồng tiền tiết kiệm, hôm sau mang tặng cô một chiếc áo len tím, do mẹ bạn Lan đan. Khi nhận, cô Thủy nghẹn ngào: “Các con thật đáng yêu, cô sẽ giữ chiếc áo này suốt đời.”

Mùa đông ấy, cô mặc chiếc áo len đi dạy mỗi ngày. Nó không chỉ giữ ấm cơ thể mà còn sưởi ấm trái tim cô, bởi từng mũi len đều thấm đẫm tình cảm và lòng yêu thương của học trò – món quà vô giá mà không gì thay thế được.

Bài giảng cuối cùng

Sau hơn 30 năm gắn bó với bục giảng, thầy Nam chuẩn bị nghỉ hưu. Trong tiết học cuối cùng, thầy đứng nghiêm, giọng ấm trầm: “Hôm nay, thầy dạy bài cuối – nhưng là bài quan trọng nhất: bài học làm người.”

Cả lớp im lặng. Thầy kể về những học trò cũ, về sự tử tế, về lòng biết ơn. Cuối giờ, thầy viết trên bảng: “Tri thức giúp con bay xa – nhân cách giúp con bay cao.”

Khi tiếng trống vang lên, mẩu phấn rơi xuống đất. Học trò ùa đến ôm thầy, nước mắt rơi nức nở. Thầy mỉm cười, giọng run run: “Thầy hết dạy, nhưng các con đừng bao giờ ngừng học.”

Truyện ngắn 20/11 hay về thầy cô 100 chữ

Nếu bạn đang tìm những câu chuyện ngắn gọn nhưng thấm đẫm tình thầy trò, thì loạt truyện ngắn 100 chữ về thầy cô dưới đây chắc chắn sẽ khiến bạn mỉm cười và rưng rưng. Mỗi mẩu truyện nhỏ là một lát cắt đời thường, nơi lòng biết ơn và tình yêu nghề được khắc họa tinh tế, sâu lắng.

Truyện ngắn 20/11 hay về thầy cô 100 chữ
Truyện ngắn 20/11 hay về thầy cô 100 chữ

Người thầy giản dị

Lớp 5 năm ấy, thầy Tân xuất hiện cùng nụ cười hiền và đôi mắt sáng. Thầy không chỉ dạy chữ mà kể chuyện đời – về lòng kiên nhẫn, sự bao dung. Một lần tôi làm sai, thầy không mắng mà chỉ nói: “Thất bại hôm nay là bước đầu của thành công mai sau.” Câu nói ấy theo tôi đến tận bây giờ, như ngọn đèn nhỏ soi đường tuổi thơ.

Lá thư năm ấy

Ngày 20/11, tôi viết cho cô Thanh lá thư đầu tiên trong đời. Cô từng dạy tôi đánh vần, kiên nhẫn lặp lại cho đến khi tôi đọc trôi chảy. Khi đọc thư, cô rơi nước mắt, ôm tôi thật chặt. Tôi hiểu, tình thương của cô là ngọn gió thổi bùng ngọn lửa ham học trong tôi. Lá thư ấy, tôi vẫn giữ đến hôm nay.

Lá thư năm ấy

Bài học không quên

Thầy Nam – người thầy dạy sử – không giảng bài bằng con số khô khan, mà bằng ký ức. Thầy kể về những năm tháng tuổi trẻ của mình, về tình yêu đất nước, về lòng tự hào dân tộc. Ngày cuối cùng, thầy nói: “Lịch sử là câu chuyện ta đang sống.” Câu nói ấy khiến tôi hiểu, tri thức không chỉ nằm trong sách.

Cô chủ nhiệm của chúng tôi

Cô Lan chẳng bao giờ nói nhiều, nhưng lại luôn ở bên học trò khi cần. Có hôm tan học, tôi thấy cô vẫn ngồi chép lại danh sách thi cho lớp, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt đầy tâm huyết. Nhờ cô, chúng tôi học được tinh thần trách nhiệm và sự yêu thương không cần phô trương.

Người thầy đổi thay cuộc đời tôi

Tôi từng sợ môn Toán đến mức chỉ muốn tránh xa. Nhưng thầy Hùng không bỏ cuộc, kiên nhẫn chỉ từng phép tính, từng cách tư duy. Thầy bảo: “Không ai sinh ra đã giỏi, chỉ là họ chưa ngừng cố gắng.” Nhờ thầy, tôi biết tin vào chính mình. Bài học của thầy theo tôi mãi – như một món quà lớn nhất đời học trò.

Hy vọng những truyện ngắn nhỏ bé này sẽ giúp bạn gửi gắm tình cảm, lòng tri ân và sự kính mến đến những người đã thắp sáng hành trình tri thức của mình.

Nụ cười của cô

An mới vào lớp, lạ chỗ, mỗi ngày đều khóc nhè. Cô Hoa không hề quát mắng, chỉ khẽ xoa đầu, nhẹ nhàng nói: “Cô thương con, cô sẽ chơi cùng con nhé.” Cô lấy gấu bông, giả giọng kể chuyện. An chững lại, mắt tròn xoe, rồi bật cười khúc khích.

Chỉ vài ngày sau, An đã quen lớp, mỗi sáng đều chạy đến chào cô với nụ cười rạng rỡ. Đến ngày 20/11, mẹ hỏi: “Con định tặng cô gì?” 
An cười tươi: “Con tặng cô nụ cười của con.”

Sáng hôm đó, An trao cô tờ giấy vẽ mặt cười. Cô Hoa ôm An, mắt long lanh: “Cảm ơn con, đây là món quà quý giá nhất.”

Kể từ đó, mỗi buổi sáng, tiếng cười của trẻ nhỏ hòa cùng nụ cười cô, làm lớp học nhỏ trở nên rực rỡ như nắng ban mai.

Cô giáo vùng cao

Cô Linh, cô giáo trẻ, lên vùng cao dạy học. Con đường đến lớp quanh co, phải lội suối, băng rừng, nhưng sáng nào cô cũng có mặt sớm nhất. Học sinh của cô là những em chân đất, tóc rối, đôi mắt trong veo như suối.

Ngày 20/11, cô không mong nhận quà gì. Thế nhưng khi bước vào lớp, bàn giáo viên đầy hoa rừng, chuối, khoai – tất cả đều do các em góp. 
“Cô ơi, tụi con tặng cô nè!” – một bé đỏ mặt nói.

Cô Linh ôm từng em, nước mắt lăn trên má mà lòng tràn đầy ấm áp. Chiều hôm đó, cô ghi vào nhật ký: “Ngày Nhà giáo đầu tiên xa nhà, tôi không có hoa hồng, chỉ có hoa rừng và những trái tim bé nhỏ – nhưng đây là ngày dạy học hạnh phúc nhất đời tôi.”

Cô giáo vùng cao

Lớp học hoa giấy

Trường phát động phong trào “Làm hoa tặng cô”. Bé Minh cặm cụi cắt dán suốt tối, giấy dính đầy tay. Bao lần hỏng, bé vẫn kiên trì. Cuối cùng, một bông hoa giấy đỏ thắm ra đời.

Sáng 20/11, Minh chạy vào lớp, giấu hoa sau lưng. Khi cô bước vào, bé reo: “Con tặng cô hoa con làm nè!”

Cô cười hiền, cầm bông hoa ngắm thật lâu: “Đẹp quá, Minh ơi. Bông hoa này sẽ chẳng bao giờ héo, vì nó được làm từ tấm lòng con.”

Từ đó, bông hoa luôn được đặt trên bàn cô, nhắc nhở cô về cậu học trò nhỏ với bàn tay vụng về nhưng trái tim rực sáng.

Mưa 20/11

Sáng 20/11, trời mưa nặng hạt. Bé Hương lo lắng, sợ cô nghỉ dạy, nhưng đến trường, cô Mai vẫn đứng dưới cổng, áo mưa ướt đẫm, đón từng học sinh. 
“Cô ơi, cô ướt rồi kìa!” – Hương lo lắng.

Cô cười hiền: “Không sao, chỉ cần thấy các con đến là cô vui rồi.”

Chiều về, Hương vẽ bức tranh cô đứng dưới mưa, ghi: “Cô là nắng trong mưa.” Sáng hôm sau, cô nhận được, rưng rưng: “Con làm cô ấm lòng lắm.” Bức tranh được treo giữa lớp, mỗi khi trời mưa, nhìn lại, cô thấy lòng rực nắng.

Bức tranh mặt trời

Cô dặn: “Mai vẽ điều con yêu nhất ở trường nhé.” Bé Tú suy nghĩ, rồi vẽ cô giáo đứng giữa mặt trời rực rỡ. Dưới tranh, Tú viết: “Cô là mặt trời của chúng con.”

Khi cô treo tranh lên bảng, ánh nắng chiếu qua khung cửa, làm bức tranh bừng sáng. Cô mỉm cười: “Các con cũng là mặt trời của cô đó.” Cả lớp cười vang, và trong lòng mỗi đứa trẻ thầm hiểu – cô là người soi sáng con đường học vấn của chúng.

Viên phấn cuối cùng

Tiết học cuối trước khi nghỉ hưu, thầy Phong bước lên bục giảng với hộp phấn đã mòn. Cả lớp lặng im, chẳng ai biết đây là lần cuối được nghe thầy giảng. Thầy viết chậm rãi: “Hãy sống tử tế và nỗ lực hết mình.” Mẩu phấn trên tay vỡ vụn thành những hạt bụi trắng.

Khi chữ cuối cùng được viết xong, thầy quay lại mỉm cười: “Hết bài rồi, các em ạ.” Cả lớp im lặng, chỉ có tiếng sụt sịt nơi góc lớp. Học trò ùa lên ôm thầy, còn thầy chỉ cười hiền: “Phấn có thể hết, nhưng tri thức và tình thầy trò sẽ mãi còn.”

Viên phấn cuối cùng
Viên phấn cuối cùng

Chiều hôm đó, thầy rời trường với hộp phấn trống – nhưng trái tim thầy đầy ắp kỷ niệm với bao thế hệ học trò.

Ra chơi bất ngờ

Sáng 20/11, cô Hạnh bước vào lớp mà thấy lạ: cả phòng im phăng phắc. Chợt nhạc vang lên, học sinh ùa ra reo vang: “Chúc mừng cô 20/11!”

Trên bàn giáo viên, chiếc bánh kem nhỏ xinh, vài bó hoa giấy rực rỡ và tấm thiệp lớn: “Cô ơi, cô là mẹ thứ hai của chúng con.” Cô Hạnh nghẹn ngào, nước mắt rơi. Cả lớp ùa đến ôm cô, một bé nhỏ thì thỏ thẻ: “Cô đừng khóc, tụi con yêu cô nhiều lắm.” Hôm đó, cô không giảng bài mới mà kể cho học trò nghe những câu chuyện tuổi thơ của mình. Tiếng cười vang khắp lớp, để lại trong cô một ký ức ngọt ngào khó quên.

Lá thư gửi thầy

Hải, học sinh lớp 9, cẩn thận viết một bức thư thật dài gửi thầy chủ nhiệm: “Thưa thầy, đôi khi con bướng bỉnh, cãi lời, thầy giận nhưng chưa bao giờ bỏ rơi con. Giờ con mới hiểu, những lời thầy mắng xưa là để con trưởng thành.”

Thầy lặng người khi đọc xong, rồi mỉm cười: “Chỉ cần học trò nhận ra điều đó, mọi nỗ lực của thầy đều xứng đáng.” Bức thư được cất trong ngăn bàn, lâu lâu thầy mở ra đọc, để nhắc nhở bản thân rằng nghề giáo tuy vất vả nhưng chưa bao giờ cô đơn.

Người lái đò tận tụy

Thầy Hòa – người mà học trò gọi trìu mến là “người lái đò” – đã dạy qua bao lớp học trò. Ngày 20/11, các thế hệ học sinh cũ trở về thăm, mang hoa, quà, nhưng điều khiến thầy xúc động nhất là lời nói: “Nhờ thầy, chúng em mới có ngày hôm nay.”

Thầy chỉ mỉm cười, nói nhỏ: “Lái đò chẳng giữ khách, chỉ mong mọi người qua sông vẫn nhớ bến cũ.” Chiều hôm ấy, sân trường rực rỡ hoa phượng, thầy đứng lặng, lòng tràn đầy hạnh phúc. Mỗi học trò đều là một dòng sông trong sáng mà thầy từng chèo qua.

Người lái đò tận tụy
Người lái đò tận tụy

Ánh mắt của thầy

Thầy Phúc nổi tiếng nghiêm khắc, học trò ai cũng sợ, trừ Tuấn – cậu bé hay quên bài nhưng hiểu thầy. Một lần Tuấn bỏ quên bài, thầy không mắng, chỉ nhìn cậu với ánh mắt trầm buồn. Đêm ấy, ánh mắt ấy khiến Tuấn day dứt và quyết tâm học chăm chỉ, trở thành học sinh giỏi.

Ngày 20/11, Tuấn tặng thầy tấm ảnh kèm dòng chữ: “Con cảm ơn thầy – người dạy con bằng ánh mắt, không bằng roi.” Thầy đọc, đôi mắt ươn ướt nhưng nụ cười vẫn nở trên môi, nhận ra rằng chỉ một ánh nhìn yêu thương cũng có thể thay đổi cả cuộc đời.

Ngày hội tri ân

Trường tổ chức ngày hội 20/11 với văn nghệ, báo tường, trồng cây tặng thầy cô. Lớp 7B của cô Hà chọn kịch “Người gieo hạt”. Khi kết thúc tiết mục, cô bật khóc, vì nhân vật chính là hình ảnh cô ngoài đời.

Sau chương trình, học sinh trao cô những cây con nhỏ: “Cây tượng trưng cho tri thức cô gieo, mai sẽ lớn như chúng con.” Cô ôm từng đứa học trò bé bỏng, cảm nhận mình đã gieo mầm thành công từ trái tim.

Cây phượng sân trường

Cây phượng trước lớp năm nào cũng nở rực rỡ vào tháng 5, nhưng năm nay lại trùng với 20/11, khi học sinh lớp 9 chuẩn bị ra trường. Các em trang trí cây bằng nơ, thiệp nhỏ ghi lời cảm ơn: “Cảm ơn thầy cô, chúng em sẽ nhớ mãi.”

Khi tiếng trống vang lên, cánh hoa rơi đầy sân. Cô Hòa nhìn, mỉm cười: “Mỗi cánh hoa là một lời chúc, một nỗi nhớ.” Học trò nhìn cô, thấm thía rằng dù đi đâu, màu đỏ phượng vẫn là ký ức khó quên của thời học trò.

Cây phượng sân trường
Cây phượng sân trường

Người cô trong mưa

Chiều 20/11, mưa bất ngờ trút xuống, gió lạnh quất vào sân trường. Tiếng trống tan học vang lên, học sinh ríu rít ra về, một số vội khoác áo mưa, một số chạy trú vào hiên. Cô Trang vẫn đứng ở cổng, tay cầm ô cũ, mắt dõi theo học trò.

Từng em đi qua, cô cúi che ô, dặn dò: “Đi cẩn thận nhé, đường trơn lắm.” Bé My cuối cùng được mẹ đón, cô che ô cho hai mẹ con, đôi vai run lên vì lạnh nhưng ánh mắt vẫn ấm áp. My quay lại, ôm cô thì thầm: “Cô ơi, con thương cô nhiều lắm.” Mưa vẫn rơi, áo cô ướt sũng, nhưng trái tim cô tràn đầy hạnh phúc.

Ngọn đèn thắp sáng đêm

Ở miền quê xa, thầy Lâm vẫn thắp đèn dầu soạn bài mỗi tối. Ngôi nhà nhỏ, ánh sáng chập chờn, bóng thầy in dài trên vách. Thầy đến từng nhà học trò nghèo dạy kèm miễn phí, bất chấp mưa gió.

Ngày 20/11, học sinh góp tiền tặng thầy cây đèn mới. Thầy nghẹn ngào: “Các em tặng thầy ánh sáng, nhưng chính các em mới là ánh sáng đời thầy.” Tối ấy, ngọn đèn mới rực sáng, soi rõ giáo án, nhưng trong tim thầy, ánh sáng lớn nhất là tình yêu nghề và tình thương dành cho học trò.

Tiếng đàn và trái tim lớp 6A

Lớp 6A có cô giáo âm nhạc tên Yến, giọng hát trong trẻo như dòng suối mát. Mỗi buổi chiều, cô thường ngồi bên cây piano, nhẹ nhàng đánh những nốt nhạc, để cả lớp cùng ngân vang theo. Có hôm, cây đàn cũ kêu lên từng tiếng lạc nhịp, dây đàn đứt, nhưng cô vẫn mỉm cười: “Nhạc hay nhất không phải là tiếng đàn hoàn hảo, mà là khi các con hát bằng cả trái tim.”

Đến ngày 20/11, các học trò bí mật tặng cô một cây đàn giấy tự gấp xinh xắn, khéo léo sơn màu rực rỡ. Trên thân đàn, các em viết: “Cô là nốt nhạc đẹp nhất trong bản nhạc tuổi thơ chúng em.” Cô Yến xúc động, nước mắt lăn dài trên má: “Các con chính là bản nhạc khiến cô hạnh phúc nhất.”

Kể từ đó, mỗi tiết học, dù đàn cũ hay mới, tiếng hát vẫn ngân vang khắp lớp – không chỉ là âm nhạc, mà còn là lời tri ân, là tình yêu thương mà cô vun đắp cho những tâm hồn trẻ thơ.

Truyện ngắn về thầy cô 20/11 ý nghĩa nhất

Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 không chỉ là dịp để tri ân, mà còn là khoảng lặng để mỗi người học trò ngoảnh lại, tìm về những ký ức trong veo bên thầy cô – những người đã lặng lẽ chở bao thế hệ qua dòng sông tri thức. Những mẩu truyện ngắn 20/11 sau đây là những lát cắt dung dị mà sâu sắc về tình thầy trò, về những bài học không chỉ nằm trên trang vở mà còn khắc sâu trong tim mỗi người.

Truyện ngắn về thầy cô 20/11 ý nghĩa nhất
Truyện ngắn về thầy cô 20/11 ý nghĩa nhất

Truyện ngắn 20/11 hay: Chuyện cũ – Tặng những ai vẫn còn đứng lớp

Một ngày tháng 11, tôi tình cờ gặp lại cô học trò năm xưa. Em kể: “Ngày ấy, mẹ em lâm bệnh nặng, em phải lo cho sáu đứa em nhỏ. Ban ngày đi làm thuê, tối lại tất tả đến lớp. Có hôm áo vẫn còn ướt mưa, em mong gió thổi mạnh cho kịp khô trước giờ học. Nhiều khi bị cô phê bình vì ‘lười’, em chỉ cúi đầu, nước mắt rơi không nói một lời…” Tôi lặng người. Hối hận dâng lên nghẹn ngào. Giá như ngày ấy, tôi chịu hỏi: “Có chuyện gì với em vậy?” Nhưng tôi đã không hỏi — vì khi đó, tôi đâu biết học trò mình đang gồng gánh cả một gia đình.

Truyện ngắn 20/11 hay: Nét chữ ngày xưa

Tôi bắt đầu học viết năm lên sáu, với bàn tay ngoại cầm tay tôi nắn từng nét. Từ bút chì Gilbert nhọn hoắt, đến cây bút lá tre nghiêng nghiêng nét thanh nét đậm, tất cả đều thấm hơi ấm và nhịp thở của ngoại. Mỗi lỗi sai là một lần tôi nhận ba roi đũa cả, rồi ngồi viết lại ba lần cho thật đều. Giờ nghĩ lại, lòng chợt buồn — trẻ con ngày nay có đủ loại bút xịn, giấy tốt, mà sao chữ lại càng xa nề nếp cũ.

Tác giả: Đoàn Ngọc Toại

Truyện ngắn 20/11 hay: Nét chữ ngày xưa
Truyện ngắn 20/11 hay: Nét chữ ngày xưa

Truyện ngắn 20/11 hay: Thư gửi thầy kính yêu

Kính gửi thầy – người lái đò tận tụy của chúng em!

Đến tận hôm nay, khi đã trải qua nhiều đổi thay, em mới đủ bình tâm để ngồi xuống và viết đôi dòng gửi đến thầy. Không phải vì bận rộn hay lười biếng, mà bởi em cần thời gian để nhìn lại chính mình – để hiểu rõ con đường mà thầy từng chỉ lối.

Thầy ơi, em vẫn nhớ như in những ngày cuối cấp – khi em suýt đánh mất cơ hội trong kỳ thi tốt nghiệp. Nhưng rồi nhờ sự kiên nhẫn và tận tâm của thầy, em đã đứng dậy và vượt qua. Thành công ấy, em biết, không chỉ là công sức của bản thân mà còn là tình thương và lòng tin mà thầy đã dành cho em.

Thế nhưng ở kỳ thi đại học, em đã không thể đi tiếp. Một kết quả tất yếu cho chuỗi ngày mải chơi, mải mê cùng bóng đá, trò điện tử và những buổi rong ruổi không mục đích. Khi ấy, em chẳng tin mình có thể đậu – và đúng như vậy.

Một buổi sáng thức dậy, em – chàng trai mười bảy tuổi – bỗng thấy trống rỗng. Không trường lớp, không công việc, không cả tiền tiêu vặt. Theo lẽ thường, em đáng ra phải lo sợ. Nhưng lạ thay, em chỉ thấy lòng mình yên lặng, rồi tự nhủ rằng: “Dù thế nào, mình vẫn sẽ đứng dậy, như lời thầy từng dạy – không đầu hàng trước thử thách.”

Thầy ơi, qua những ngày chênh vênh đó, em bỗng hiểu thêm về “hạnh phúc”. Hóa ra, hạnh phúc chẳng cần quá lớn lao – chỉ cần mình vẫn sống tử tế, vẫn biết trân trọng những điều giản dị nhất. Em chợt nhận ra, thành công không đến từ sách vở hay bằng cấp, mà từ cách mỗi người chọn sống.

Nhưng em cũng không quên lời thầy từng nhấn mạnh: “Thành công nào cũng phải bắt đầu từ nhân cách.” Dù cuộc đời có xoay vần thế nào, em vẫn sẽ sống lương thiện – bởi đó là bài học quý giá nhất mà thầy đã truyền lại.

Ngày ấy, chúng em còn ngây ngô chẳng hiểu hết ý nghĩa của từng lời thầy giảng. Chỉ thấy bụi phấn rơi trên mái tóc thầy, nghe giọng nói ấm áp mà chẳng biết rằng đó chính là hành trang quý giá cho cả cuộc đời. Bảng đen, phấn trắng và nụ cười hiền hậu của thầy – tất cả đã in sâu vào ký ức học trò, dẫn lối cho những ước mơ đầu đời nhen nhóm.

Giờ đây, khi bước ra đời, em mới nhận ra rằng cuộc sống giống như một bài toán không có đáp án duy nhất. Và điều thầy dạy – “hãy dùng trải nghiệm để tự viết lời giải của mình” – là kim chỉ nam giúp em đi qua những năm tháng va vấp.

Thầy dạy rằng, chỉ có người biết tha thứ mới thực sự biết yêu. Rằng trái tim khép lại vì giận hờn là trái tim không còn sự sống. Em từng chưa hiểu hết, nhưng giờ đã thấm. Tha thứ không khiến ta yếu đuối – nó khiến ta mạnh mẽ hơn, nhân hậu hơn.

Thầy cũng dạy rằng, cuộc đời chẳng bao giờ là đường thẳng. Nó có khúc quanh, có dốc ngược, có cả những ngã rẽ không ngờ. Nhưng chính những khúc quanh ấy mới khiến hành trình trở nên đáng giá.

Thầy kính mến! 
Những lời thầy dạy năm nào vẫn còn vang vọng trong tâm trí em – như ánh sáng dịu dàng soi rọi mỗi khi em lạc hướng. Cảm ơn thầy – người đã gieo trong em hạt giống của niềm tin, lòng nhân ái và nghị lực để sống tử tế giữa cuộc đời rộng lớn này.

Truyện ngắn 20/11 hay: Thầy ơi, mùa hoa lau lại nở

Thầy kính yêu, giờ này mùa hoa lau lại nở trắng bờ sông. Mười năm rồi kể từ ngày em rời mái trường xưa, mười năm vẫn chưa nguôi nỗi nhớ Thầy – người đã gieo trong em những bài học đầu đời bằng tất cả sự tận tâm và nhân hậu. Chiều nay, khi đi ngang triền sông quê, em thấy những đụn lau trắng lay động trong gió, tựa như nỗi nhớ khẽ dâng đầy trong lòng – nỗi nhớ về Thầy, về những tháng ngày cũ kỹ nhưng ấm áp vô cùng.

Em vẫn nhớ rõ, bài giảng đầu tiên Thầy dạy là về vị vua Đinh Tiên Hoàng – người đã thống nhất giang sơn từ loạn 12 sứ quân. Khi kể, Thầy say mê mô tả cậu bé Đinh Bộ Lĩnh thuở nhỏ lấy cành lau làm cờ bày trận đánh nhau với lũ trẻ quanh làng. Mỗi câu Thầy nói như thổi hồn vào lịch sử, khiến chúng em say mê như được sống trong câu chuyện ấy. Hình ảnh hoa lau trắng khi ấy in đậm trong tâm trí em – không chỉ là biểu tượng của chiến thắng, mà còn là biểu tượng của ký ức, của người Thầy tận tụy.

Thầy ít khi kể về bản thân. Chúng em chỉ biết Thầy từng là người lính, từng đi qua chiến trường và để lại nơi ấy một phần thân thể. Thầy viết bảng bằng tay trái, nét chữ nghiêng nghiêng, mảnh nhưng kiên định, khiến em nhiều lần thấy sống mũi cay cay. Trong mắt em, Thầy là người hùng, là người gieo chữ giữa cuộc đời bằng tất cả nghị lực và tình yêu thương.

Năm ấy, nhóm học sinh giỏi Văn của lớp đã tặng Thầy một bó hoa lau trắng vào ngày 20/11. Khi nhận, Thầy lặng người đi, ánh mắt rưng rưng. Thầy cắm bó hoa vào chiếc bình tre ngà cũ kỹ, rồi khẽ nói: “Hoa lau khiến Thầy nhớ mẹ, nhớ đồng đội năm xưa.” Em vẫn nhớ câu chuyện Thầy kể sau đó – về chữ đầu tiên Thầy học là chữ “0”, do chính mẹ dạy. Mẹ bảo Thầy, “mỗi khi con thấy nắng xuyên qua mái nhà và tạo nên những chấm tròn lấp lánh, đó là chữ 0.”

Người thầy đầu tiên của Thầy là mẹ. Bà dạy Thầy đếm bằng những củ khoai, những đồng quà chợ chiều, và dạy đạo làm người bằng ca dao, tục ngữ. Không sách vở, không giáo án – chỉ có trái tim người mẹ chan chứa tình thương. Thầy nói, đó là bài học về lòng nhân ái mà Thầy mang theo suốt cuộc đời, và cũng chính là điều Thầy muốn truyền lại cho chúng em.

Giờ đây, giữa bạt ngàn hoa lau trắng, em như thấy lại tuổi thơ mình – hồn nhiên, trong trẻo và đầy biết ơn. Em nghe văng vẳng giọng Thầy ngày nào: “Mỗi loài hoa đều có linh hồn riêng, và hoa lau dạy ta về sự bền bỉ. Dẫu gió mưa quật ngã, nó vẫn nở đúng mùa, vẫn trắng tinh khôi như chưa từng biết khổ đau.”

Thầy ơi, hôm nay gió mùa lại về, hoa lau vẫn trắng đến nao lòng. Trong tim em, Thầy mãi là ngọn núi vững vàng, là bóng mát chở che mỗi khi cuộc đời mỏi mệt. Màu hoa lau ấy – trắng giản dị mà thiêng liêng – chính là màu của những tình cảm trong trẻo mà chúng em luôn dành cho Thầy.

Truyện ngắn 20/11 hay: Ân tình còn mãi

Người ta thường nói mùa thu là mùa của yêu thương, của những khởi đầu mới, là khi tiếng trống tựu trường vang lên hòa cùng mùi hương hoa sữa ngan ngát. Mùa thu khiến lòng người dịu lại, nhớ về những năm tháng tuổi học trò. Thế nhưng, trong sâu thẳm trái tim tôi, mùa hè mới là mùa để thương, để nhớ. Tôi yêu cái nắng vàng rực rỡ trên sân trường, yêu tiếng ve râm ran báo hiệu chia xa, yêu màu đỏ thắm của hoa phượng — và hơn hết, yêu những ngày tháng có thầy.

Truyện ngắn 20/11 hay: Ân tình còn mãi
Truyện ngắn 20/11 hay: Ân tình còn mãi

Thầy của tôi năm ấy đã ngoài năm mươi, dáng người gầy nhưng ánh mắt luôn ánh lên sự bao dung, hiền hậu. Thầy chẳng bao giờ cầu kỳ trong cách ăn mặc — chỉ là chiếc sơ mi xanh nhạt cùng quần tây đen đã bạc màu theo năm tháng bục giảng. Mái tóc thầy điểm bạc, trắng như bụi phấn, khiến lũ học trò chúng tôi vẫn thường đùa rằng: “Tóc thầy là màu của tri thức.” Và thầy chỉ mỉm cười, nụ cười hiền hậu ấy vẫn luôn là hình ảnh đẹp nhất trong ký ức tôi.

Nhưng điều khiến tôi nhớ nhất không phải là mái tóc, mà là đôi mắt thầy. Ánh nhìn ấy vừa cứng cỏi vừa ấm áp, như chứa đựng cả bầu trời bao dung. Trong đôi mắt thầy, tôi thấy sự từng trải, nhưng cũng thấy cả niềm tin trao gửi cho mỗi học trò.

Tôi vẫn nhớ như in buổi sáng đầu tiên của đời học sinh lớp 1 — cái ngày mà tôi vừa rời vòng tay mẹ, đầy nước mắt và sợ hãi. Tôi bám chặt lấy mẹ, vừa khóc vừa nằng nặc đòi về. Giữa những ánh nhìn ngạc nhiên của bạn bè, một người đàn ông bước đến, nhẹ nhàng quỳ xuống và nói: 
“Em vào lớp với thầy năm phút thôi nhé. Nếu không thích, thầy cho em về.”

Giọng nói trầm ấm, nụ cười hiền lành cùng ánh mắt khích lệ ấy khiến tôi gật đầu. Năm phút trôi qua, rồi mười phút, rồi cả buổi học… và từ khi nào chẳng rõ, tôi đã quên mất ý định bỏ chạy ban đầu.

Thầy cho tôi mượn một cuốn sách bìa vàng, nói: 
“Cuốn sách này sẽ mở ra cho em một thế giới mới – nơi em học được cách yêu, cách hiểu và cách bay cao như những cánh chim kia.” 
Thầy chỉ tay ra cửa sổ, nơi bầy chim nhỏ đang vỗ cánh giữa bầu trời xanh thẳm. “Em biết không, nếu không rời tổ, chim con sẽ chẳng bao giờ bay được. Cũng như em, chỉ khi rời vòng tay mẹ, em mới trưởng thành.”

Ngày hôm ấy, tôi đã bắt đầu yêu lớp học, yêu thầy – người thắp sáng trong tôi niềm say mê học hỏi. Thầy không chỉ dạy chữ, mà còn dạy cách làm người. Khi lũ học trò cãi nhau, thầy không quát mắng, chỉ lặng lẽ giảng giải, để rồi ai nấy đều nhận ra lỗi của mình. Khi thầy hát trong giờ sinh hoạt, cả lớp như được ru vào những giai điệu ấm áp. Và khi thầy đứng trên bục giảng, dáng người cao gầy, tay cầm viên phấn trắng, tôi đã nghĩ: “Có lẽ đây chính là hình ảnh đẹp nhất của nghề giáo.”

Nhưng năm tháng vô tình. Hết lớp 3, tôi phải chuyển nhà về Hà Nội, rời xa ngôi trường và người thầy đáng kính ấy. Tôi lớn dần, rồi thi vào Đại học Sư phạm – có lẽ bởi trong tôi luôn có hình bóng của thầy, người đã gieo mầm yêu thương và lòng tin nơi con chữ.

Một ngày tháng 11, tôi trở lại Thái Bình – nơi bắt đầu hành trình của mình. Tôi muốn được gặp lại thầy, kể cho thầy nghe rằng tôi cũng đang đi trên con đường gieo tri thức. Nhưng khi vừa đến cổng trường, tôi nghe tin thầy đã mất – sau một thời gian chống chọi với bệnh ung thư. Trái tim tôi như vỡ vụn.

Tôi quỵ xuống giữa sân trường, nước mắt không ngừng rơi. Gió khẽ lùa qua mái tóc, thổi tung hàng phượng đã khô héo từ mùa hạ. Tôi nghe như tiếng thầy thì thầm: 
“Mỗi khi em thấy buồn, hãy gửi nỗi lòng mình vào gió, gió sẽ mang đi thật xa.”

Tôi ngước nhìn lên bầu trời, cơn gió thoảng qua khẽ lay hàng cây như thể thầy vẫn còn đâu đây, dõi theo từng bước chân học trò năm nào. Và tôi khẽ nói, trong tiếng nấc nghẹn ngào: 
“Thầy ơi… con nhớ thầy nhiều lắm.”

Truyện ngắn 20/11 hay: Bóng dáng nơi khung cửa

 Mỗi buổi sáng, khi học sinh bước vào lớp, thầy Dũng đã đứng sẵn bên khung cửa, tay cầm sổ điểm, nụ cười luôn nở trên môi: “Chào các em, chúc một ngày thật vui nhé!”

Ngay cả khi mưa rơi tầm tã, thầy vẫn đến sớm, tỉ mẩn lau từng chiếc bàn còn ướt. Học sinh thắc mắc: “Thầy làm thế cực quá!”

Thầy chỉ mỉm cười: “Để các em vào lớp, chỉ việc ngồi xuống và học thôi.”

Ngày 20/11, lớp học đã đứng chờ sẵn, đồng thanh vang lên: “Chúc thầy một ngày 20/11 thật vui!” Trên bàn là chiếc khăn lau bảng mới tinh và tấm thiệp nhỏ ghi: “Thầy dạy chúng em không chỉ chữ, mà còn dạy cách làm người.” Thầy mỉm cười, nhưng giọt nước mắt lại lăn trên trang sổ điểm. Ánh nắng xuyên qua khung cửa, bóng thầy dài in trên nền sàn – giản dị mà ấm áp đến lạ thường.

Truyện ngắn 20/11 hay: Cô giáo và đôi dép bạc màu

Cô Thảo dạy ở ngôi trường làng, mỗi ngày phải đi bộ hơn năm cây số. Đôi dép cao su cũ kỹ của cô đã sờn quai, học trò nhìn mà xót xa.

Ngày 20/11, cả lớp bí mật góp tiền mua cho cô đôi dép mới. Khi nhận, cô bật khóc: “Các con ơi, cô không ngờ các con để ý đến từng chi tiết nhỏ vậy.”

Cô mang đôi dép ấy suốt nhiều năm sau. Khi ai hỏi sao không đổi, cô chỉ cười hiền: “Vì trong đôi dép này có những bước chân yêu thương của các con.” Mỗi bước đi, cô lại thấy lòng ấm áp – tình cảm ấy, chẳng món quà nào có thể sánh bằng.

Truyện ngắn 20/11 hay: Người thầy và cánh diều

Thầy Khải dạy ở miền quê gió lộng, nơi học trò thường mang diều đến thả sau giờ học. Một hôm, thầy hỏi: “Nếu diều đứt dây thì sao?”

Một cậu học trò hồn nhiên đáp: “Thì nó sẽ bay xa lắm!”

Thầy mỉm cười: “Đúng vậy, thầy dạy các con như giữ dây diều – đến khi đủ mạnh, thầy buông tay để các con tự vươn cao.”

Nhiều năm sau, khi các học trò trưởng thành, họ trở lại với một cánh diều lớn, trên đó viết: “Cảm ơn thầy đã cho chúng em được bay.” Thầy xúc động: “Thầy chưa bao giờ buông hẳn dây đâu, chỉ luôn nắm đầu dây – niềm tin vào các con mãi vẫn còn.”

Truyện ngắn 20/11 hay: Màu phấn trắng

Cô Ngân dạy Toán đã hơn hai mươi năm, đôi tay chai sần vì bụi phấn, móng tay lúc nào cũng lấm lem màu trắng. Một ngày, học sinh hỏi: “Cô ơi, sao tay cô lúc nào cũng dính phấn vậy?”

Cô mỉm cười: “Vì đó là màu của nghề giáo, màu của tình yêu dành cho các con.”

Ngày 20/11, lớp tặng cô hộp phấn mới, kèm lời nhắn: “Chúng em biết ơn đôi tay đã viết nên tuổi thơ chúng em.” Cô khẽ chạm vào từng viên phấn, giọng nghẹn lại: “Cô sẽ tiếp tục viết – bằng phấn, bằng trái tim, bằng niềm tin vào các con.”

Bên ngoài, hoa phượng rơi lác đác, bụi phấn bay trong nắng – trắng tinh khôi, như tấm lòng tận tụy của một người cô suốt đời vì học trò.

Truyện ngắn 20/11 hay: Màu phấn trắng
Truyện ngắn 20/11 hay: Màu phấn trắng

Truyện ngắn 20/11 hay: Mùa thu

Mùa thu lại về, gió heo may se lạnh, khơi dậy trong lòng Bảo Trung những ký ức về cô giáo Trâm – người đã lặng lẽ thay đổi cả cuộc đời cậu từ những năm trung học. Khi ấy, Trung là cậu học trò trầm lặng, ít nói, luôn đứng ngoài những trò chơi của bạn bè. Thành tích học tập thì kém, tính tình hay bực bội khiến cậu ngày càng xa lánh mọi người.

Một ngày, trong tiết Văn, cô Trâm giao bài tập viết về ước mơ của mỗi học sinh. Khi đọc bài của Trung, cô chỉ thấy vài chữ ngắn ngủi: "Em không có ước mơ." Cô mỉm cười, nhẹ nhàng giữ Trung lại sau giờ học, hỏi: "Sao em lại nghĩ mình không có ước mơ nhỉ?"

Trung cúi đầu, lặng im. Cô Trâm kể cho cậu nghe về những chông chênh, khó khăn cô từng trải qua lúc còn trẻ, rằng ai cũng có những ngày bối rối, cảm thấy chưa đủ tốt, nhưng chỉ khi dám tìm tòi, dám thử sức, chúng ta mới nhận ra tiềm năng của bản thân. Từ hôm đó, cô dành thêm thời gian dạy Trung từng bước một, khích lệ, động viên cậu từng ngày.

Nhờ sự kiên nhẫn và tận tâm của cô, Trung dần tìm thấy niềm yêu thích với văn học, và chính đó trở thành động lực để cậu vượt qua mọi khó khăn. Nhiều năm trôi qua, Trung đã trở thành một giáo viên văn. Ngày 20/11 này, đứng trước lớp học cũ, nhìn lại những kỷ niệm, lòng cậu dâng trào xúc động, nhớ về cô Trâm – người thầm lặng dẫn lối giúp cậu tìm thấy ước mơ của đời mình.

Truyện ngắn 20/11 hay: Người thầy thầm lặng

Ngày ấy, trời mưa như trút nước, tôi vẫn nhớ hình ảnh thầy Đức – người thầy dạy toán tận tâm của lớp tôi – đạp chiếc xe cũ lắc lư, từng nhà một để đưa bài ôn thi cho học sinh. Lớp chúng tôi đang chuẩn bị kỳ thi học kỳ, nhưng nhiều bạn phải nghỉ học vì cha mẹ đi làm xa. Thầy không quản mưa gió, kiên nhẫn ngồi bên từng học trò, giải thích từng bước một, từng lời thầy nói đều chan chứa tâm huyết.

Một lần, tôi hỏi thầy: “Thầy có mệt không khi ngày nào cũng đến nhà chúng em thế này?”. Thầy chỉ cười hiền, đôi mắt ánh lên niềm trìu mến và nói: “Thầy cũng mệt chứ, nhưng nhìn các em hiểu bài là thầy lại thấy mình tràn đầy sức lực. Dạy học không chỉ là nghề, mà là cách thầy gieo hy vọng, giúp các em tiến gần hơn với ước mơ.”

Rồi một ngày, thầy Đức lâm bệnh nặng. Cả lớp chúng tôi lập tức tụ họp, tự học và đến bệnh viện thăm thầy. Nhìn thấy chúng tôi cầm sách vở trên tay, thầy mỉm cười yếu ớt, ánh mắt tràn niềm hạnh phúc: “Thầy tự hào về các em. Chỉ cần các em cố gắng, thầy đã thấy lòng mình ấm lại.”

Sau đó, lớp chúng tôi học chăm chỉ hơn bao giờ hết, và kỳ thi năm ấy, tất cả đều đạt kết quả tốt. Nhưng thầy Đức đã không còn ở bên để chứng kiến. Thầy ra đi, để lại trong chúng tôi nỗi nhớ khôn nguôi và lòng biết ơn sâu sắc. Với chúng tôi, thầy không chỉ là người truyền dạy kiến thức, mà còn là ngọn đèn soi sáng những ngày khó khăn, là tấm gương về tình thương và sự tận tụy.

Truyện ngắn 20/11 hay: Bài Học Đáng Nhớ Nhất

Hình ảnh thầy Nam – người thầy dạy vật lý của Hùng – vẫn khắc sâu trong tâm trí cậu. Thầy không chỉ truyền kiến thức, mà còn gieo vào Hùng những bài học về nghị lực, sự kiên trì và niềm tin vào bản thân.

Trước đây, Hùng là một cậu học sinh ham chơi, lười biếng. Cậu thường đến lớp muộn, bài tập về nhà luôn bị bỏ dở. Dù thầy Nam đã nhiều lần nhắc nhở, Hùng vẫn chưa thực sự thay đổi. Rồi một ngày, sau giờ học, thầy gọi Hùng lên. Không hề la mắng, thầy chỉ hỏi một câu nhẹ nhàng: "Em có ước mơ nào chưa, Hùng?"

Truyện ngắn 20/11 hay: Bài Học Đáng Nhớ Nhất
Truyện ngắn 20/11 hay: Bài Học Đáng Nhớ Nhất

Câu hỏi ấy khiến Hùng giật mình. Cậu chưa từng nghĩ đến tương lai của mình, cũng chưa bao giờ tin rằng bản thân có thể làm nên điều gì đặc biệt. Thầy Nam mỉm cười và chia sẻ: "Ngày xưa, thầy cũng từng nghĩ mình chẳng thể làm gì. Nhưng chỉ khi nỗ lực, ta mới có quyền mơ ước."

Từ khoảnh khắc ấy, Hùng thay đổi. Cậu bắt đầu chăm chỉ hoàn thành bài tập, đến lớp đúng giờ và lắng nghe từng lời dạy của thầy. Mỗi lần nản lòng, cậu lại nhớ những lời động viên của thầy: "Cố gắng lên, em sẽ thấy cuộc sống tươi đẹp hơn nhiều."

Năm đó, Hùng thi đỗ vào trường cấp ba với kết quả tốt, trong khi thầy Nam nhận quyết định chuyển công tác đến một vùng xa. Ngày chia tay, Hùng không nói nổi lời cảm ơn, chỉ đứng lặng nhìn thầy rời đi. Với Hùng, thầy không chỉ là người giáo viên mà còn là người cha tinh thần, người đã mở ra cánh cửa thay đổi cuộc đời cậu.

Giờ đây, khi đã trưởng thành và ổn định sự nghiệp, mỗi dịp 20/11, Hùng lại nhớ về thầy với lòng biết ơn sâu sắc. Nhờ thầy, cậu đã học được cách vượt qua thử thách, dám ước mơ và kiên trì theo đuổi những gì mình mong muốn.

Truyện ngắn 20/11 hay: Những dòng chữ thắp sáng trái tim

Ngày đầu tiên bước chân vào lớp, Linh lặng lẽ nép vào một góc, co mình như muốn hòa mình vào tường. Từ nhỏ, em bị tật nói lắp, khiến việc mở lời với mọi người trở thành nỗi sợ hãi. Các bạn đôi khi trêu đùa, đôi khi lảng tránh, để lại trong Linh cảm giác cô đơn và tách biệt. Thế nhưng, một người thầy đã âm thầm thay đổi cả thế giới nhỏ bé ấy – cô Mai, giáo viên chủ nhiệm của lớp.

Cô Mai hiền hòa, luôn nở nụ cười ấm áp và tinh tế trong cách quan sát tâm lý học trò. Khi nhận thấy Linh ngày càng lặng im, ít nói, cô quyết định ở lại sau giờ học, trò chuyện cùng em. Không hề la mắng hay thúc ép, cô dịu dàng hướng dẫn Linh ghi lại cảm xúc, suy nghĩ vào một cuốn sổ – bất cứ khi nào em thấy buồn bã, bối rối hay sợ hãi. Mỗi tối, cô lặng lẽ đọc từng trang, để lại những lời động viên, khích lệ ngay bên cạnh những dòng chữ run rẩy của Linh.

Những trang viết ấy trở thành cầu nối giữa hai trái tim. Linh cảm nhận được sự thấu hiểu, yêu thương và dần tìm thấy sức mạnh trong những lời nhắn nhủ của cô. Em bắt đầu luyện nói chậm rãi hơn, phát âm từng từ một cách rõ ràng, tựa như đang bước theo từng nhịp hướng dẫn của cô Mai.

Thời gian trôi, Linh ngày một tự tin, cởi mở hơn với bạn bè. Đến một ngày, cô Mai bật khóc khi chứng kiến Linh run run bước lên bục giảng, cầm micro và nói rõ ràng: "Em cảm ơn cô. Nhờ cô, em mới dám đứng ở đây, nói ra những điều từ trái tim mình."

Ngày 20/11 năm đó, cô nhận được món quà đặc biệt – cuốn sổ tay, mỗi trang là những lời cảm ơn nắn nót của Linh. Nhìn lại từng dòng chữ mình từng viết, cô Mai rưng rưng xúc động. Món quà ấy không chỉ là lời tri ân, mà còn là minh chứng rằng tình thầy trò, những hành động nhỏ nhưng chân thành, có thể thắp sáng một trái tim và viết nên một câu chuyện mới cho đời.

Truyện ngắn 20/11 hay: Ngày thầy cũ trở lại

Một buổi chiều cuối thu se lạnh, Hoàng – giờ đã là một người đàn ông chín chắn ở tuổi trung niên – lặng lẽ đứng trước cổng trường cấp ba cũ. Ngôi trường vẫn nhỏ nhắn, bình dị như ngày xưa, nhưng trong ánh nhìn của anh, mọi góc sân đều vang vọng những ký ức ngọt ngào lẫn khó khăn. Hoàng hít một hơi thật sâu, rồi bước qua cánh cổng quen thuộc, hướng về phòng giáo viên, nơi thầy Cường – người thầy tận tâm mà anh luôn trân trọng – đang giảng bài.

Khi thầy Cường xuất hiện, Hoàng tiến tới, cúi đầu thật lễ phép: “Em chào thầy ạ!”

Thầy đứng im nhìn Hoàng một hồi lâu, dường như đang dò tìm khuôn mặt ngày xưa trong con người đã trưởng thành này. Nhiều năm trôi qua, Hoàng không còn là cậu học trò gầy gò, nghịch ngợm nữa, mà giờ đã là một doanh nhân thành đạt. Rồi ánh mắt thầy bừng sáng: “Hoàng đấy ư? Là em thật sao?”

Hoàng nở nụ cười, mắt ngân ngấn lệ. “Dạ, em là Hoàng đây – cậu học trò nghịch ngợm ngày nào. Em đến để cảm ơn thầy.”

Thầy Cường lặng người một giây, rồi nhẹ nhàng đáp: “Thầy mới phải cảm ơn em. Thầy rất hạnh phúc khi thấy em trưởng thành và thành công như hôm nay.”

Ngồi bên thầy, Hoàng nắm lấy đôi tay đã in hằn dấu thời gian. Anh nhớ lại những ngày tháng khó khăn, khi gia đình túng thiếu đến nỗi anh từng đứng trước nguy cơ phải nghỉ học. Nhưng nhờ thầy Cường âm thầm giúp đỡ, chẳng một ai hay biết, anh mới có thể tiếp tục con đường học vấn.

“Thầy biết không ạ?” Hoàng nghẹn ngào, giọng trầm lắng. “Những lần em bị bạn bè trêu chọc, những ngày em tưởng mình phải bỏ học đi làm phụ giúp gia đình, chính thầy đã ở bên động viên em, dạy em rằng chỉ cần kiên trì, mọi ước mơ đều có thể trở thành hiện thực.”

Đôi mắt thầy Cường cũng rưng rưng. “Em đã làm được, em đã vượt qua tất cả. Thầy tự hào về em lắm.”

Ngày hôm đó, họ ngồi trò chuyện đến tận chiều muộn, cùng nhau ôn lại biết bao kỷ niệm cũ. Trước khi ra về, Hoàng lấy từ túi ra một món quà nhỏ – chiếc bút máy tinh xảo, khắc dòng chữ: “Thầy mãi là nguồn cảm hứng của em.”

Thầy Cường xúc động, nâng niu món quà, nói: “Đây là món quà ý nghĩa nhất mà thầy từng nhận. Em luôn là học trò mà thầy tự hào nhất.”

Ngày 20/11 ấy, Hoàng đã dành trọn cả buổi để trở về bên thầy, để nhớ lại những tháng ngày gian khó, nhưng đầy ắp tình thầy trò và kỷ niệm không bao giờ phai.

Truyện ngắn 20/11 hay: Món quà tri ân 20/11

Ngày 20/11, Nam đứng trước cổng nhà thầy Tâm, tay cầm một món quà nhỏ nhưng chứa đầy lòng biết ơn. Ngày còn đi học, Nam là cậu học sinh có hoàn cảnh khó khăn, từng nhiều lần suýt bỏ học vì gia đình không đủ khả năng chi trả học phí. Thầy Tâm – lặng lẽ và âm thầm – đã giúp Nam vượt qua những ngày tháng ấy, chẳng bao giờ khoe với ai, để Nam tiếp tục được đến lớp.

Nam nhớ lại những buổi chiều thầy ở lại lớp, kiên nhẫn giảng bài, kèm cậu ôn tập từng bài một. Nhờ sự tận tâm ấy, Nam đã tự tin bước chân vào giảng đường đại học và giờ đây có được công việc ổn định.

Khi cánh cửa mở ra, Nam cúi đầu trao món quà: “Em muốn gửi lời cảm ơn thầy, vì thầy đã không bỏ rơi em và giúp em có được ngày hôm nay.”

Thầy Tâm nhìn Nam, đôi mắt rạng rỡ niềm tự hào và xúc động, nở một nụ cười tràn đầy yêu thương – lời đáp không lời nhưng ấm áp hơn bất cứ điều gì.

Xem thêm: Văn về thầy cô 20/11 ngắn

Truyện ngắn 20/11 hài hước dí dỏm về thầy cô

Dưới đây là tuyển chọn một vài truyện cười ngắn 20/11 thú vị về thầy cô và học trò – những câu chuyện vừa dí dỏm vừa gợi tiếng cười đầy ý nghĩa trong ngày tri ân Nhà giáo Việt Nam.

Truyện ngắn 20/11 hài hước dí dỏm về thầy cô
Truyện ngắn 20/11 hài hước dí dỏm về thầy cô

Truyện ngắn 20/11: Thầy giáo “pro”

Sáng hôm ấy, thầy giáo bước vào lớp với vẻ mặt nghiêm nghị, áo sơ mi xộc xệch, dáng đi nhanh như gió. Vừa đặt cặp xuống bàn, thầy liền… rút chiếc dép phải ném vèo xuống góc lớp. Cả lớp chết lặng!

Chưa kịp hoàn hồn, chiếc dép còn lại lại tiếp tục “bay” sang góc đối diện. Không khí trong lớp căng như dây đàn.

Thầy chậm rãi hỏi: 
– Thế nào, các cô cậu có thấy sợ chưa?

Cả lớp đồng thanh: 
– Dạ... sợ ạ!

Thầy gật đầu bình thản: 
– Tốt, nhưng vẫn chưa sợ bằng “Đại chiến Thế giới lần thứ hai”. Giờ, các em mở vở ra, chúng ta học bài mới: “Đại chiến Thế giới thứ hai”.

Một cách “vào bài” khiến học sinh nhớ suốt đời!

Truyện ngắn 20/11: Đến thầy cũng phải “điên”

Thầy hỏi trò: 
– Này, em cho thầy biết: Mặt Trăng và Mặt Trời, hành tinh nào xa hơn?

Trò đáp rành rọt: 
– Dạ, Mặt Trời xa hơn ạ!

– Vì sao? – thầy tiếp.

– Vì sao... của Khởi My ạ!

– Không, ý thầy là tại sao!

– Dạ, Tại sao... của Ưng Hoàng Phúc!

– Ý thầy là Why!

– À, Why của DBSK phải không thầy?

Thầy ôm đầu: 
– Trời ơi, tôi sắp điên mất thôi!

Có lẽ hôm đó thầy cần nghỉ tiết gấp!

Truyện ngắn 20/11: Khi cô giáo “mắc kẹt” với bài văn của Tèo

Đề bài văn: “Hãy viết về khả năng đặc biệt của em.”

Năm phút sau, Tèo nộp bài: “Em có khả năng dự đoán tương lai. Em chắc chắn sẽ trượt kỳ thi này.”

Cô giáo nhìn bài, thở dài.

Sáng hôm sau, cô hỏi thầy hiệu trưởng: 
– Thầy xem bài của em Tèo chưa ạ? Em ấy viết thế này đây...

Thầy hiệu trưởng trầm ngâm: 
– Nếu cho em ấy trượt thì bài đúng, mà đúng thì phải cho đỗ. Nhưng nếu cho đỗ thì bài sai, mà sai thì phải cho trượt. Tôi... bó tay rồi!

Một bài văn khiến cả trường phải “suy triết học”.

Truyện ngắn 20/11: Thầy giáo vào đề “bá đạo”

Đầu giờ Toán, thầy hỏi cả lớp: 
– Ăn cắp nhạc gọi là gì? 
– Dạ, đạo nhạc ạ! 
– Ăn cắp thơ thì sao? 
– Là đạo thơ ạ! 
– Còn ăn cắp ý tưởng? 
– Là đạo ý tưởng ạ! 
– Thế ăn cắp... răng là gì?

Cả lớp trố mắt nhìn nhau.

Thầy mỉm cười: 
– Là... “đạo hàm”! Giờ ta vào bài mới nào!

Cả lớp cười nghiêng ngả – đúng là thầy giáo có tâm và có tầm!

Truyện ngắn 20/11: Bài văn “bất hủ” của Cu Bin

Cô giáo giao đề: “Tả con vật em yêu thích nhất.”

Bin về nhà bắt ngay... một con rận để quan sát. Bài văn chi tiết đến mức cô giáo “choáng váng” và yêu cầu tả lại con chó nhà em.

Bin viết: “Nhà em có một con chó, con chó có nhiều lông, mà đã nhiều lông thì chắc có rận. Sau đây em xin tả con rận...”

Cô tức đến mức bắt tả con cá. Hôm sau, bài của Bin vẫn kết thúc bằng: “Nếu con cá sống trên cạn, chắc nó cũng có lông. Mà có lông thì tất nhiên có rận. Sau đây em xin tả con rận...”

Một cây viết “kiên định với chủ đề” nhất năm!

Truyện ngắn 20/11: “Ngắm biển” phiên bản Tí

Trong giờ Địa lý, cô gọi Tí: 
– Em hãy cho cô biết, biển là gì?

Tí giật mình, đáp ngay: 
– Dạ, “Biển” là bài thơ của Xuân Diệu ạ!

Cô giáo chỉ biết cười trừ: 
– Biển này... chắc thầy Văn dạy em giỏi quá rồi!

Khi học trò lẫn lộn môn, cô giáo chỉ còn biết... thở dài!

Truyện ngắn 20/11: “Ngắm biển” phiên bản Tí
Truyện ngắn 20/11: “Ngắm biển” phiên bản Tí

Những truyện ngắn 20/11 này không chỉ mang tiếng cười mà còn giúp ngày tri ân thêm ấm áp, vui tươi. Một cách thật đáng yêu để nhớ về thầy cô – những người luôn đồng hành, dạy ta cả tri thức và niềm vui trong từng tiết học.

Xem thêm: Truyện cười 20/11

Truyện ngắn 20/11 báo tường 

Ngày 20/11 – ngày tri ân thầy cô – là dịp để mỗi chúng ta dừng lại, lắng nghe những câu chuyện giản dị nhưng chan chứa yêu thương về người lái đò thầm lặng. Những truyện ngắn dưới đây không chỉ kể về kiến thức, mà còn về trái tim, về tình cảm và những kỷ niệm khó quên mà thầy cô đã dành cho trò.

Truyện ngắn 20/11 báo tường
Truyện ngắn 20/11 báo tường 

Truyện ngắn 20/11: “Có một người thầy như thế”

Em yêu quý thầy không chỉ vì những bài giảng đầy cảm xúc, mà còn vì cách thầy chạm đến trái tim học trò bằng từng lời văn, từng vần thơ. Qua những giờ học của thầy, em học được cách nhìn cuộc đời sâu sắc hơn, biết trân trọng con người và sống đẹp hơn mỗi ngày. Giọng nói ấm áp, ánh mắt hiền từ và cách giảng bài duyên dáng của thầy khiến mỗi tiết học Văn trở nên đáng mong chờ. Cả lớp như bị cuốn vào thế giới tri thức vô tận, nơi thầy là người lái đò kiên nhẫn và tận tâm. Em luôn thầm cảm phục thầy – người đã gieo vào lòng chúng em niềm đam mê tri thức và tình yêu thương vô hạn.

Truyện ngắn 20/11: Vị thầy thích “khoe”

Em quý thầy vì những điều tưởng như nhỏ nhặt nhất. Các bạn vẫn hay trêu: “Thầy mình đúng là người thích khoe nhất trường!”. Đúng là thầy hay kể về những học trò cũ – những cô gái xinh xắn, giỏi giang, thành đạt. Ngày trước em từng nghĩ thầy hơi kiêu, nhưng rồi nhận ra, trong từng lời kể ấy là niềm tự hào lặng thầm, là hạnh phúc của người đã dốc lòng vun đắp cho bao thế hệ. Thầy khoe không phải để tự hào về bản thân, mà để thắp lên trong chúng em khát vọng trở thành niềm tự hào mới của thầy.

Truyện ngắn 20/11: Người nghệ sĩ trong lòng trò

Em vẫn nhớ mãi ngày đầu tiên thầy bước vào lớp, dáng thầy cao gầy, mái tóc hơi dài, chiếc mũ nồi nghiêng nghiêng và cặp kính tròn – trông thầy thật nghệ sĩ. Mỗi lần thầy đọc sách, ánh mắt xa xăm của thầy lại khiến em ngỡ như thầy đang lạc trong thế giới của riêng mình – nơi có văn chương, tri thức và những ước mơ. Hình ảnh ấy sẽ mãi là bức ký ức trong veo trong lòng em, không phai theo năm tháng.

Truyện ngắn 20/11: Người nghệ sĩ trong lòng trò
Truyện ngắn 20/11: Người nghệ sĩ trong lòng trò

Truyện ngắn 20/11: Người thầy và những tờ tiền cũ

Nó ngồi lặng, bàn tay run run chạm vào những tờ 10.000 đồng nhàu nát, 900.000 tất cả – món quà thầy đã để lại. Mỗi tờ tiền đều như thấm đẫm hơi ấm và tình thương của người thầy nghèo.

Ngày nó đậu đại học, người đầu tiên nó báo tin không phải ba mẹ, mà là thầy. Nhà nó nghèo, đến chuyện học đại học cũng chỉ dám xem như giấc mơ xa. Chỉ có thầy – người duy nhất tin rằng “em có thể”. Thầy mang cho nó chồng sách cũ, dúi vào tay nó một gói nhỏ gọi là “bí kíp”, dặn: “Chỉ mở khi thật sự khó khăn.”

Khi mở ra, nó bật khóc. Trong gói ấy là những tờ 10.000 đồng được bọc cẩn thận bằng nilon, phẳng phiu, có lẽ được thầy dành dụm từ lâu lắm. 900.000 đồng – số tiền không lớn, nhưng với nó là cả bầu trời tình thương. Nó đã khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc.

Hai năm sau, thầy mất. Tin báo đến qua cuộc điện thoại nghẹn ngào của mẹ. Nó choáng váng, buông rơi cả chiếc điện thoại, rồi òa khóc nức nở. Trên chuyến xe trở về quê, giữa cái nắng hầm hập của buổi trưa, nó thấy thầy hiện lên qua làn nước mắt – vẫn hiền hậu, vẫn mỉm cười, vẫn đưa cho nó những tờ 10.000 đồng ấy.

Nó ước giá như có thể đổi những tờ tiền cũ kia thành thuốc, đổi cả những năm tháng vô tâm để kịp về bên thầy một lần cuối… Nhưng tất cả đã muộn. Chỉ còn lại trong tim nó – một người thầy giản dị, bao dung và vĩ đại theo cách lặng thầm nhất.

Truyện ngắn 20/11: Ông giáo và những chiếc cốc cà phê

Một ngày, nhóm sinh viên giờ đã thành đạt trở về thăm thầy cũ. Cuộc trò chuyện khẽ trôi, từ những kỷ niệm học trò, dần chuyển sang những thử thách, vui buồn trong đời sống và công việc…

Ông giáo mời mọi người uống cà phê, bước vào bếp và quay trở lại với một mẻ cốc đầy màu sắc, hình dáng khác nhau: có cốc sứ mộc mạc, cốc nhựa bình dị, cốc thủy tinh trong suốt, cốc pha lê lấp lánh, vài chiếc cầu kỳ tinh xảo, vài chiếc giản đơn nhưng ấm áp.

Khi mọi người cầm cốc trong tay, ông giáo chậm rãi nói: 
“Các trò có để ý không? Những chiếc cốc đẹp, đắt tiền luôn bị chọn trước, trong khi những chiếc cốc đơn giản thường bị bỏ qua. Điều này nghe có vẻ hiển nhiên, nhưng chính thói quen tìm kiếm vẻ ngoài hào nhoáng đã tạo ra bao căng thẳng trong cuộc sống.

Nhưng thực tế, cốc không quyết định chất lượng cà phê bên trong. Một số cốc chỉ đẹp bên ngoài, che giấu nội dung bên trong, còn những chiếc cốc giản dị lại có thể chứa thứ tuyệt vời nhất.

Cuộc đời cũng như vậy: cà phê là cuộc sống, công việc, tiền bạc, tình yêu, còn cốc chỉ là lớp vỏ bên ngoài. Việc chọn loại cốc không thay đổi hương vị cà phê hay chất lượng cuộc sống của chúng ta. Người hạnh phúc không phải là người có cốc đẹp nhất, mà là người biết trân trọng và biến những gì mình có thành điều tốt nhất.”

Truyện ngắn 20/11: Dù thầy không phải là cha

Khi còn là cậu bé 6 tuổi sống cùng cha mẹ ở Los Angeles, tôi chưa hiểu hết nỗi phiền muộn của người lớn. Cha tôi là thầy giáo dạy văn, luôn nghiêm khắc nhưng đầy tâm huyết.

Một buổi chiều, cha trở về nhà với bộ mặt nặng trĩu. Ngồi vào bàn ăn, ông không nói gì, mẹ tôi hỏi khẽ: “Ở trường có chuyện gì à?”. Cha trầm ngâm rồi thở dài: “Cậu David ở lớp bị bắt vì mang cocain… Trước đây nó ngoan lắm, sao giờ lại sa ngã thế này…”.

Tôi, lúc ấy còn nhỏ, ghen tị vì sự quan tâm của cha, vô ý thốt lên: “Anh ấy đâu phải con của bố mà bố lo lắng thế?”. Cha nhìn tôi, ánh mắt nghiêm khắc nhưng chan chứa nỗi trăn trở: “Con không được nói thế. Bố thấy bất lực vì không thể dạy bảo tốt hết cho học trò. Những điều tốt đẹp từ chữ nghĩa bố truyền dường như chưa chạm đến trái tim họ…”

Truyện ngắn 20/11: Lời thầy và những bài học cuộc đời

Thầy từng dạy: “Trái tim không biết tha thứ là trái tim đã chết. Con người không biết tha thứ chỉ là cỗ máy vô hồn.”

Những lời ấy vẫn vang vọng trong tâm trí tôi, dành cho tất cả những ai đang chèo lái con thuyền đời giữa sóng gió.

Tôi còn nhớ hình ảnh thầy trên bục giảng: mái tóc điểm sương, chiếc cặp cũ, nụ cười hằn những vết chân chim – tất cả như in sâu vào tâm hồn học trò, nhắc nhở chúng tôi về những giá trị sống giản dị nhưng vĩnh cửu.

Bụi phấn rơi theo từng dòng chữ thầy viết, rơi vào lòng những tâm hồn non nớt, gieo mầm cho những bài học quý giá về cuộc đời – về lòng biết ơn, sự khiêm nhường và sức mạnh của tri thức.

Truyện ngắn 20/11: Người thầy năm xưa

Tôi lớn lên ở một làng quê nhỏ bé, nơi ngôi trường tiểu học cũng khiêm nhường chẳng kém. Mỗi ngày, ngôi trường ấy đón chào những đứa trẻ tay lấm chân trần, trong đó có tôi. Nghèo khó là vậy, nhưng nơi ấy lại chứa đựng biết bao niềm vui, kỷ niệm và, trên hết, là bóng hình người thầy thân thương in sâu trong tim.

Hơn mười năm trôi qua, nhưng hình ảnh thầy vẫn luôn sống động trong ký ức tôi. Hồi lớp 5, ngày đầu tiên bước vào lớp mới, tôi đứng lặng ở cửa, bẽn lẽn vì sợ thầy và chưa quen bạn bè. Thầy nhìn tôi với ánh mắt ấm áp, hỏi han ân cần, đặt bàn tay vững chãi lên vai tôi – tôi bỗng thấy yên tâm lạ thường, dần bước vào lớp với một nụ cười e ấp.

Truyện ngắn 20/11: Người thầy năm xưa
Truyện ngắn 20/11: Người thầy năm xưa

Truyện ngắn 20/11: Người thầy đặc biệt

Lớp 5 của chúng tôi may mắn được đón thầy Tân – một người thầy giản dị nhưng tràn đầy nhiệt huyết. Mỗi tiết học, thầy kể những câu chuyện đời thường, tưởng nhỏ bé nhưng chứa đựng bài học sâu sắc. Một lần tôi làm sai bài toán, thầy không quát mắng, chỉ mỉm cười sửa lại và động viên: “Lỗi nhỏ để học cách vươn tới thành công lớn.” Từ đó, tôi dám thử thách bản thân, không sợ khó khăn. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn gieo vào chúng tôi hạt mầm dũng cảm, giúp chúng tôi vững bước trong đời.

Truyện ngắn 20/11: Lá thư gửi cô

Ngày 20/11 năm ấy, tôi viết một lá thư gửi cô Thanh – người đã kiên nhẫn dạy tôi tập đọc từ những ngày đầu tiên vào lớp 1. Cô luôn cười hiền, nhẫn nại lắng nghe dù tôi đọc sai hàng chục lần. Khi đọc lá thư, cô rưng rưng nước mắt, ôm tôi vào lòng thật ấm áp. Cô là người đã mở ra cho tôi cánh cửa tri thức, thắp lên ngọn lửa yêu sách trong tôi. Đến bây giờ, tôi vẫn giữ lá thư ấy như một lời nhắc nhở về sự biết ơn và tôn trọng những người dạy dỗ mình.

Truyện ngắn 20/11: Bài giảng cuối cùng

Thầy Nam dạy sử, nhưng mỗi tiết học đều trở nên sống động nhờ những câu chuyện đời thường mà thầy trải qua trong thời chiến. Những câu chuyện ấy không chỉ khiến chúng tôi tự hào về lịch sử mà còn nhắc nhở chúng tôi về trách nhiệm với quê hương. Ngày chia tay, thầy nói: “Lịch sử không chỉ nằm trong sách, nó là nhịp sống của mỗi người.” Giờ đây, bài học cuối cùng ấy vẫn in đậm trong tâm trí chúng tôi, như một lời nhắn gửi chan chứa tình thương.

Truyện ngắn 20/11: Cô chủ nhiệm thầm lặng

Cô Lan – giáo viên chủ nhiệm, luôn âm thầm chăm lo từng học trò. Tôi nhớ có lần thấy cô ở lại trường đến tận tối muộn, cẩn thận viết lại từng danh sách dự thi cho lớp. Mỗi học sinh đều nhận được sự quan tâm đặc biệt của cô, từng lời động viên, từng phút giúp đỡ. Nhờ cô, lớp chúng tôi luôn đoàn kết và gặt hái nhiều thành tích. Dù đã ra trường, hình ảnh cô với nụ cười ấm áp vẫn mãi khắc sâu trong lòng chúng tôi.

Truyện ngắn 20/11: Cô chủ nhiệm thầm lặng
Truyện ngắn 20/11: Cô chủ nhiệm thầm lặng

Truyện ngắn 20/11: Người thầy thay đổi cuộc đời tôi

Tôi từng sợ môn Toán và luôn chùn bước trước mỗi bài tập, nhưng thầy Hùng không bao giờ trách mắng. Thầy kiên nhẫn hướng dẫn từng bước một, và một câu nói của thầy đã thay đổi tôi: “Chỉ cần em nỗ lực, không gì là không thể.” Nhờ sự động viên ấy, tôi dần cải thiện điểm số và tự tin hơn. Thầy Hùng không chỉ là người dạy kiến thức, mà còn là người truyền cho tôi nghị lực sống và niềm tin vào bản thân.

Truyện ngắn 20/11: Người thầy – người cha thứ hai

Khi viết những dòng này, chắc thầy vẫn đang say sưa giảng bài cho học sinh của mình. Dù biết thầy có thể không bao giờ đọc được, tôi vẫn muốn gửi trọn tấm lòng biết ơn, tình yêu và sự kính trọng tới thầy – người cha thứ hai của đời tôi.

Thầy là một giáo viên bình thường ở vùng quê Đồng Nai, nơi mà không phải ai cũng biết, vẫn còn nhiều xóm làng nghèo khó. Tôi viết những dòng này trong giờ nghỉ trưa, khi vô tình đọc bài “Nét bút tri ân” trên báo Tuổi Trẻ, cảm xúc dâng trào không sao kìm lại. Thầy không sinh ra tôi nhưng lại là người dạy tôi hiểu giá trị của cuộc sống, của đồng tiền và sức lao động. Thầy là bến đỗ để tôi đứng dậy sau những vấp ngã cay đắng.

Sinh ra trong gia đình nông dân nghèo, tôi quen với cái ăn thiếu thốn, quần áo vá chằng vá đụp, bữa cơm chỉ rau muống luộc với nước mắm, và những buổi đi học phải tranh thủ đi làm thuê. Cha mẹ luôn nhắc: học để thoát nghèo. Tôi học, không chỉ để đủ chữ mà còn để khẳng định mình, để tự hào với thành tích “học sinh nghèo vượt khó” suốt mười hai năm liền.

Ngày thi đậu đại học, tôi khóc như đứa trẻ – một thành quả tưởng chừng không thể đạt được. Trong suốt quá trình ấy, thầy luôn bên cạnh, giúp tôi củng cố kiến thức, ôn luyện, và dặn dò trước khi tôi lên đường nhập học với những lời nhắn nhủ cùng ít tiền thầy dành dụm gửi theo. Với tôi, đó là cả tấm lòng và công sức của thầy, khiến tôi nghẹn ngào không nói nên lời.

Cuộc sống ở Sài Gòn xa lạ, xô bồ, nhanh nhẹn, khác hẳn quê nghèo. Tôi vẫn phải vừa học vừa đi làm thêm, tiết kiệm từng đồng để đủ sống. Những lúc ấy, thầy luôn động viên tôi, nhắc rằng ước mơ thoát nghèo của tôi cũng là ước mơ cả đời thầy.

Nhưng năm cuối đại học, cám dỗ đồng tiền và lối chơi hời hợt đã khiến tôi vấp ngã. Nợ nần, cờ bạc, game online, rồi sai lầm nghiêm trọng dẫn tới việc bị buộc thôi học – đó là quãng thời gian tôi tưởng chừng mất tất cả. Trong những ngày tuyệt vọng ấy, thầy lại xuất hiện, làm bạn, dìu dắt tôi bước qua mặc cảm, dẫn tôi đi trên con đường mới, khó khăn nhưng thực tế.

Nhờ thầy, tôi đã đứng dậy, học nghề, có công việc ổn định, và tiếp tục học đại học tại chức. Thầy giúp tôi tin tưởng vào bản thân, khơi dậy lòng tự tôn, và chỉ dạy những lời khuyên đúng đắn. Niềm hạnh phúc của tôi còn được nhân đôi khi em gái tôi lại được thầy chủ nhiệm và dạy thêm không lấy tiền, một nghĩa cử khiến tôi không biết bao giờ trả hết.

Hôm nọ, tôi đọc những bài học, phần mềm dạy toán ấn tượng của thầy trên mạng, bỗng nhận ra thầy đã tự học công nghệ khi tuổi đã cao để mang kiến thức đến học sinh – điều đó khiến tôi xúc động vô cùng. Nước mắt tôi không còn là hối hận, mà là hạnh phúc và biết ơn.

Tôi sẽ luôn ghi nhớ lời thầy: “Sống ở đời, mọi thứ có thể mất đi nhưng tương lai vẫn còn. Người sống lâu nhất là người cảm nhận cuộc sống nhiều nhất, chứ không phải tồn tại lâu trên đời.” Vâng, thầy ạ, con sẽ cố gắng, và luôn mang theo lời dạy của thầy trên từng bước đường đời.

Truyện ngắn 20/11: Nhớ thầy

Những cơn mưa hạ rả rích mang theo hương đất ẩm ướt lan tỏa, xua không đi được cái oi nồng của nắng hè. Những cành bằng lăng trước cửa, tím thẫm và nặng trĩu hạt mưa, gập mình xuống như muốn chạm vào đất. Trên đường, vài vũng nước còn sót lại, bóng nước lung linh vừa nổi lên lại tan vỡ, như những ký ức nhạt nhòa về một thời đã xa.

Từ trong nhà nhìn ra phố vắng, thấy người đi tìm chỗ trú dưới tán cây hay khoác vội áo mưa, lòng tôi bỗng xao xuyến. Mùa mưa nhiều năm trước ùa về trong trí nhớ: những chiều chia tay bất chợt, trường lớp, bạn bè, và thầy – tất cả như một thước phim quay chậm, không màu nhưng sống động đến từng chi tiết.

Năm đó, tôi mới lớp sáu, bước chân vào trường với bao bỡ ngỡ. Thầy giáo dạy Toán của tôi – thầy Hùng – khác với hình dung về các thầy Toán nghiêm nghị, cao lớn. Thầy thấp, lưng hơi khòm, đầu lốm đốm tóc, nhưng đôi mắt thầy sáng, trìu mến và ấm áp. Đôi khi trong ánh mắt ấy lóe lên nỗi buồn âm thầm, thoáng qua như một bí mật chỉ thầy biết. Giọng thầy trầm, ấm, khiến lớp tôi nghe thầy giảng Toán mà cứ ngỡ như đang học Văn.

Thầy giản dị, áo nâu sờn, quần đen mộc mạc, nhưng lúc nào cũng gọn gàng. Chữ thầy tròn trịa, cụt cụt, không đẹp nhưng thẳng hàng, đều đặn, thể hiện con người chân chất, hiền hậu. Chúng tôi kính trọng thầy một phần cũng vì sự mộc mạc ấy.

Thầy thường đi dạy bằng chiếc xe máy cũ, hay trục trặc giữa đường, thầy chỉ cười hiền bảo: "Cái xe của thầy lại dở chứng thôi mà!" Khi thầy chở thùng trái cây giúp vợ đi giao, chúng tôi vẫn chào thầy, thầy mỉm cười và gật đầu.

Một hôm, gần kỳ thi học kỳ, trời bão, lũ học trò nghỉ hết, chỉ có thầy Hùng vẫn tới lớp, áo mưa rách, xe cà tàng nổ tạch tạch, nhưng thầy vẫn đúng giờ. Chúng tôi thương thầy vô cùng, thấy trong cơn mưa gió mà lớp vẫn ấm áp nhờ tình thương thầy dành cho trò.

Tôi, học sinh giỏi nhưng nghịch ngợm, đôi khi trêu thầy, hùa theo đám bạn. Thầy vẫn hiền, không trách, chỉ âm thầm dạy dỗ chúng tôi bằng tình thương. Rồi học kỳ Hai, thầy ít cười hơn, nghiêm khắc hơn một chút, khiến chúng tôi lo lắng. Khi thầy ốm phải nghỉ dạy, cả lớp chúng tôi hân hoan vì được nghỉ, nhưng rồi cũng nhận ra nỗi nhớ và kính trọng thầy sâu sắc.

Một ngày cuối mùa hè, tin thầy Hùng mất khiến tôi như chết lặng. Mưa rào trút xuống, nước mắt hòa lẫn cơn mưa, lòng xót xa vô hạn. Thầy ra đi sớm, nhưng những kỷ niệm về thầy, về tình yêu thương thầy dành cho học trò, vẫn in đậm trong tim tôi. Thầy dạy không chỉ kiến thức, mà còn dạy cách yêu thương, kiên nhẫn và trân trọng người khác.

Giờ đây, mỗi mùa 20/11 về, thầy không còn trên bục giảng, nhưng trò vẫn muốn gửi tới thầy lời tri ân sâu sắc nhất. Thầy vẫn sống trong ký ức, trong những bài học và tình cảm ấm áp mà thầy đã gieo vào trái tim mỗi chúng tôi.

Có một người thầy dạy tôi như thế – giản dị, tận tâm, và đầy tình thương.

Xem thêm: báo tường 20/11

Truyện ngắn 20/11 bằng tiếng Anh

Nếu bạn muốn trải nghiệm những câu chuyện 20/11 thú vị bằng tiếng Anh, hãy cùng tham khảo tuyển tập truyện ngắn chọn lọc dưới đây:

Truyện ngắn 20/11 bằng tiếng Anh
Truyện ngắn 20/11 bằng tiếng Anh

Truyện ngắn 20/11: The Homework Surprise – Bất ngờ về bài tập về nhà

English: 
During class, the teacher asked, “Why didn’t you do your homework?” 
Tom smiled and said, “I didn’t want to steal the thunder from your lesson, Miss!”

Tiếng Việt: 
Trong giờ học, cô giáo hỏi: “Tại sao em không làm bài tập về nhà?” 
Tom cười tủm tỉm đáp: “Em không muốn làm lu mờ bài giảng của cô đâu ạ!”

Truyện ngắn 20/11: The Science Question – Câu hỏi khoa học

English: 
The teacher asked in science class, “Why do birds fly south in winter?” 
Anna raised her hand and replied, “Because walking would take too long!”

Tiếng Việt: 
Cô giáo hỏi trong tiết khoa học: “Tại sao chim bay về phương Nam vào mùa đông?” 
Anna giơ tay trả lời: “Vì đi bộ sẽ lâu quá ạ!”

Truyện ngắn 20/11: The Reading Class – Tiết đọc sách

English: 
In literature class, the teacher asked, “Who is the hero of the story?” 
Billy quickly answered, “The one who finishes the book without falling asleep!”

Tiếng Việt: 
Trong tiết văn, cô giáo hỏi: “Ai là nhân vật anh hùng trong câu chuyện?” 
Billy nhanh nhảu đáp: “Người đọc xong mà không ngủ gật ạ!”

Truyện ngắn 20/11: The Geography Lesson – Tiết địa lý

English: 
During geography, the teacher pointed to the map and asked, “Where is the Amazon River?” 
Lily confidently said, “Wherever all the lost socks go!”

Tiếng Việt: 
Trong giờ địa lý, cô giáo chỉ vào bản đồ và hỏi: “Sông Amazon ở đâu?” 
Lily tự tin đáp: “Ở nơi tất cả những đôi tất bị mất đi ạ!”

Truyện ngắn 20/11: The Art Class – Lớp mỹ thuật

English: 
The teacher asked, “Draw something that makes you happy.” 
One student drew a pizza and said, “Food is the best teacher of happiness!”

Tiếng Việt: 
Cô giáo hỏi: “Hãy vẽ điều khiến em hạnh phúc.” 
Một học sinh vẽ một chiếc pizza và nói: “Đồ ăn là thầy dạy hạnh phúc giỏi nhất ạ!”

Những mẩu truyện ngắn 20/11 vừa gợi ý trên sẽ là nguồn cảm hứng tuyệt vời để bạn trang trí báo tường, luyện viết văn, thuyết trình hay tham gia thi kể chuyện trong ngày Nhà giáo Việt Nam. Nếu bạn thấy hữu ích, đừng ngần ngại chia sẻ đến bạn bè ngay nhé! Và nhớ ghé thăm KiddiHub thường xuyên để khám phá thêm nhiều bài viết thú vị về đủ mọi chủ đề.

Đăng bởi:

Hữu Huy

Bài viết liên quan

Những lời cảm nghĩ về ngày 20/11 ngắn gọn ý nghĩa và hay nhất

27/10/2025

1

Những lời cảm nghĩ về ngày 20/11 ngắn gọn ý nghĩa và hay nhất
Ngày 20/11 – Ngày Nhà giáo Việt Nam không chỉ là dịp tri ân những người đã thầm lặng gieo mầm tri thức, mà còn là khoảng...

Đọc tiếp

Gợi ý top những món quà 20/11 cho mẹ ý nghĩa và tinh tế nhất

26/10/2025

5

Gợi ý top những món quà 20/11 cho mẹ ý nghĩa và tinh tế nhất
Gợi ý top những món quà 20/11 cho mẹ ý nghĩa và tinh tế nhất. Tại sao nên mua quà tặng mẹ nhân ngày 20/11? Bí kíp khi lựa chọn mua quà 20/11 cho mẹ

Đọc tiếp

Viết văn về ngày 20/11 bằng tiếng Anh – Ngắn gọn và ý nghĩa

26/10/2025

4

Viết văn về ngày 20/11 bằng tiếng Anh – Ngắn gọn và ý nghĩa
Viết văn về ngày 20/11 bằng tiếng Anh – Ngắn gọn và ý nghĩa. Viết lời chúc 20/11 bằng tiếng Anh ngắn gọn, ấn tượng, hay nhất. Hãy cùng KiddiHub tìm hiểu bạn nhé!

Đọc tiếp

99+ câu đối 20/11 hay và ý nghĩa nhất tặng thầy cô 2025

26/10/2025

3

99+ câu đối 20/11 hay và ý nghĩa nhất tặng thầy cô 2025
99+ câu đối 20/11 hay và ý nghĩa nhất tặng thầy cô 2025. Ý nghĩa của câu đối 20/11 dành cho thầy cô. Cùng KiddiHub tìm hiểu nhé!

Đọc tiếp

Hướng dẫn bài thuyết trình vẽ tranh vẽ 20/11 hay và ý nghĩa nhất

26/10/2025

2

Hướng dẫn bài thuyết trình vẽ tranh vẽ 20/11 hay và ý nghĩa nhất
Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 không chỉ là ngày tri ân, mà còn là dịp để mỗi học sinh thể hiện tình cảm chân thành dành c...

Đọc tiếp

15+ bài văn ngắn về thầy cô 20/11 hay, ý nghĩa và xúc động

26/10/2025

3

15+ bài văn ngắn về thầy cô 20/11 hay, ý nghĩa và xúc động
15+ bài văn ngắn về thầy cô 20/11 hay, ý nghĩa và xúc động. Dàn ý bài văn về ngày 20/11 dạng thuyết minh sự kiện. Cùng KiddiHub tìm hiểu bạn nhé!

Đọc tiếp

100 câu đố 20/11 hay và ý nghĩa nhất 2025 về thầy cô

26/10/2025

2

100 câu đố 20/11 hay và ý nghĩa nhất 2025 về thầy cô
100 câu đố 20/11 hay và ý nghĩa nhất 2025 về thầy cô. Những câu đố vui 20/11 hay và hấp dẫn cho học sinh. Cùng KiddiHub tìm hiểu nhé!

Đọc tiếp

Gợi ý tặng quà 20/11 cho cô giáo về hưu ý nghĩa và thiết thực

26/10/2025

2

Gợi ý tặng quà 20/11 cho cô giáo về hưu ý nghĩa và thiết thực
Gợi ý tặng quà 20/11 cho cô giáo về hưu ý nghĩa và thiết thực. Ý nghĩa của tặng quà 20/11 cho cô giáo về hưu. Cùng KiddiHub tìm hiểu nhé!

Đọc tiếp

  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
  • ...
  • Trang tiếp